Đức tin là một món quà quý giá mà Thiên Chúa ban cho mỗi người chúng ta. Nó không phải là thành quả của những công lao mệt nhọc, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới tạo nên được. Cũng không nhờ mua bán, tiền bạc đổi chác mà chúng ta có thể có đức tin. Nhưng đó là món quà do lòng yêu thương quảng đại vô biên của Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta một cách nhưng không. Phần còn lại tuỳ thuộc vào cách chúng ta đón nhận món quà ấy.

Chúa Giêsu cũng đã quả quyết: “Mọi sự đều có thể đối với người có lòng tin” (Mc 9,23). Vì đối với Thiên Chúa thì không có gì là không thể làm được. Như thế, đức tin là điều kiện cần và đủ để phép lạ có thể xảy ra. “Đức tin của con đã cứu chữa con”. hoặc “Nếu anh em có lòng tin bằng hạt cải, anh em có thể khiến núi dời non” (x. Mt 17,20).

Cũng như trong thực tế cuộc sống, nhờ có lòng tin vào con người, tin vào bản thân, tin vào ơn Trời đã giúp cho nhân cách con người được phát triển sung mãn hơn, trưởng thành hơn và dũng chí hơn. Làm sao lại không an tâm khi tin rằng bên cạnh chúng ta luôn có những bàn tay trợ giúp, luôn có một sức mạnh vô song đang đồng hành với chúng ta. Như vậy, niềm tin cũng là một trong những điều kiện cần để hình thành nhân cách con người.

Trên báo Tuổi trẻ đã có lần chia sẻ về câu chuyện của anh N. Một người đã từng vào tù ra khám không biết bao nhiêu lần, đến nỗi cánh cửa nhà tù đối với anh rất quen thuộc và gần gũi. Một hôm đang trên đường thực hiện ý đồ của mình, anh lẻn vào siêu thị, áp sát một phụ nữ đeo đầy nữ trang và trên tay cầm một túi xách nhỏ, tài khéo léo của anh đã rút đi tất cả những gì người phụ nữ ấy có. Thế nhưng, không may cho anh, viên cảnh sát đã kịp thời đến bên anh. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của viên cảnh sát, anh đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Không còn kịp để trốn thoát, anh ngoan ngoãn đưa hai tay để cho viên cảnh sát đặt còng số 8 vào. Thế nhưng, lạ thay, viên cảnh sát nhìn anh với ánh mắt đầy tin tưởng: “Cái còng này không có phần anh hôm nay, và tôi cũng không dẫn anh đi theo tôi, nhưng tôi hy vọng rằng lần sau gặp lại anh, tôi thấy anh trong một hoàn cảnh khác, một con người có nghị lực, một con người lương thiện và có ích cho xã hội.” Anh N vừa ngạc nhiên vừa xúc động, xen lẫn nỗi tủi nhục mà chưa bao giờ anh có cảm giác ấy. Chính niềm tin của viên cảnh sát vào sự hoàn lương của anh đã thôi thúc anh bỏ đàng tà mà trở về nẻo chính đường ngay. Từ hôm đó, anh cố gắng làm việc và rồi một ngày không xa anh đã trở lại gặp viên cảnh sát để trình diện với một con người hoàn toàn đổi mới với một cuộc đời thật tràn trề hạnh phúc và hy vọng. Vâng, niềm tin có sức mạnh là thế.

Nhưng ngặt một nỗi, cuộc sống đâu phải lúc nào cũng êm ả, sự cố gắng của mình đâu phải lúc nào cũng được chấp nhận, người ta cũng thường hay nói “họa vô đơn chí”, sự rủi ro đâu có xảy đến một lần. Như thế làm sao chúng ta giữ vững được niềm tin trong khi sóng đời cứ thế dồn dập, mọi sự như đã kết thúc, Thiên Chúa ở đâu? Tại sao Ngài lại để cho xảy ra như vậy? Tại sao và tại sao? Liệu rằng trong những câu hỏi tại sao đó, chúng ta có còn nhận ra đức tin là món quà cao quý mà Thiên Chúa tặng ban nữa không? Nhưng cũng chính trong sự mù mờ đó, niềm tin của chúng ta lại được lớn mạnh và sáng chói hơn bao giờ hết.

Tôi muốn ghi lại cuộc đời của người bạn tôi, như một món quà thân thương trao tặng những ai đang cùng đi với tôi trên hành trình đức tin. Kinh nghiệm đẹp như ân tình từ trời cao trao gởi không chỉ cho riêng bạn tôi, cho tôi mà còn cho biết bao tâm hồn đang bước đi trên con đường ướt đẫm mưa ân sủng.

Tôi đến thăm T (người bạn học) vào một chiều xuân ấm áp, trong bầu không khí tấp nập, tưng bừng của những ngày cuối năm bên những nụ hoa mai đang hé nở, báo hiệu một mùa xuân hạnh phúc đang tới. T vẫn ngồi đó trên chiếc xe lăn, mắt rạng lên một niềm vui khôn tả, tay đang mân mê, trang trí bình mai thêm rực rỡ để kịp đón xuân. Thấy tôi, T vui mừng và xúc động đến quên cả mình đang ngồi xe lăn, quên cả đôi chân bại liệt từ 10 năm nay, T đứng phắt dậy và trong cơn bàng hoàng tôi đã kịp chồm tới để đỡ T kẻo ngã. T. cười, một nụ cười rạng rỡ, miệng không ngớt phân bua “gặp mày tao không còn nhớ rằng đôi chân của mình bất lực, vậy mà nó cũng chẳng lên tiếng để nhắc bảo tao gì hết, thật là vô duyên quá, thông cảm nhé”. Rồi T. hỏi thăm tới tấp làm tôi chẳng biết phải trả lời câu nào trước, câu nào sau. Vả lại, lúc đó hai hàng nước mắt cũng đang từ từ lăn dài trên má tôi. Nhìn T hạnh phúc mà lòng tôi lại quặn đau và thương T nhiều hơn. Tôi thương T vì tôi nghĩ T thật bất hạnh, giữa tuổi xuân đang sung sức, cổng trường đại học đang chờ đón, tương lai xán lạn đang mở ra để đón T. Thế nhưng, điều không mong muốn đã đến với T. Vì thương gia đình, nghĩ đến các em đang phải vất vả, lo toan cho cuộc sống của mình sau này. T đã gắng làm thêm để đỡ việc cho cha, phụ mẹ kiếm thêm tiền lo cho mình và các em. Nào ngờ, chỉ một cái té do trượt chân, đã làm cho tủy sống của T bị tổn thương và hậu quả là hai chân liệt hẳn. Đây là một cú sốc, một sự chao đảo niềm tin không những cho bản thân T mà cả gia đình, bè bạn của T. Cha mẹ, các em đang trông chờ vào anh hai, dù nhà nghèo vẫn gắng gượng để T. có thể tốt nghiệp PTTH và theo đuổi đại học. Làng xóm thường trầm trồ khen ngợi T là một trò giỏi, con ngoan. Bạn bè khâm phục vì gương hiếu học và tấm lòng vị tha của T. Thế nhưng, giờ đây mọi sự như đã sụp đổ. T. thất vọng chán chường, gia đình T. khóc hết nước mắt. Cầm giấy báo đậu đại học, mẹ T run run, bà không dám cho T biết, bà nhờ tôi an ủi T. Tôi cầm giấy báo đến bên cạnh giường T. T như hiểu ra được ý của tôi. T nắm chặt tay tôi và nói như một lời van xin: Bạn đừng nói gì nữa. Và cả hai chúng tôi đều im lặng, nhưng chính trong cái im lặng đó mà chúng tôi đã nói nhiều thật nhiều với nhau trong nước mắt, trong sự cảm thông và nuối tiếc.

Nhìn T tiều tuỵ và tuyệt vọng, tôi không biết phải nói sao? Biết khuyên sao bây giờ, chẳng lẽ: “Thôi T cố gắng chịu đựng thánh giá Chúa gửi? Tại sao Chúa lại nhẫn tâm đến thế? T đã làm gì sai đâu? Tại sao và tại sao?” Tôi lại tự hỏi lòng mình: nếu là mình, thì liệu có còn chịu được như T không?

Những ngày kế tiếp tôi thường đến thăm T. Tinh thần của T cũng dần dần được phục hồi. T. bình thản và chấp nhận thực tế hơn. T xin tôi cầu nguyện để T tìm thấy niềm vui trong bệnh tật, để dù cho bề ngoài có vẻ bất hạnh nhưng trong lòng T. vẫn vững tin rằng Thiên Chúa vẫn yêu thương T, vẫn đang quan phòng và dẫn dắt cuộc đời của T. T còn xác tín rằng, chính lúc này đây hơn bao giờ hết Đức Giêsu đang ở bên T, đang ôm ấp T như ôm ấp chiên con bệnh hoạn và tật nguyền. Thôi thì Chúa để T như vậy, T sẽ cố gắng học lấy một cái nghề làm bằng tay, để rồi gắng sức làm phụ giúp gia đình mà không phải phiền lụy nhiều đến ba mẹ và các em. Nghe T nói, tôi an tâm và cũng mừng cho T. Tôi cảm phục T thật nhiều. Tôi thèm ước đức tin mãnh liệt của T, tôi khao khát lòng mến đang rực cháy trong tâm hồn T. Bên cạnh T, tôi thấy mình học được rất nhiều bài học: Tin tưởng, phó thác, chịu đựng, bình an và hạnh phúc nữa. Tôi có cảm tưởng đối với T mọi sự đã mất, thế nhưng ngày lại ngày nó đang được khôi phục lại. Tôi thầm cảm tạ ơn Chúa đã ban cho T một đức tin.

Và điều tôi không mong muốn cũng đã tới, đó là ngày tôi phải xa T, xa người bạn thân cùng xóm. Điều tôi sợ nhất là không biết mình đi rồi T có ai để T tâm sự và chia sẻ niềm tin hay không? Tôi không dám nói với T về quyết định của tôi. Thế nhưng, T là người nhạy bén và hình như T hiểu hết mọi suy nghĩ và nỗi niềm của tôi. T hỏi tôi đã gần đến ngày bạn đi chưa? Tôi ngạc nhiên không biết vì sao T biết. T động viên tôi lo sắp xếp đi. T còn khuyên tôi “đã tra tay cầm cày thì đừng ngoái lại đằng sau” (Lc 9,62). Và “được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có lợi gì?” (Lc 9,25), chỉ có Chúa là gia nghiệp chúng ta mãi mãi, được ở trong Thiên Chúa, được tán tụng và phụng sự Ngài quả là một niềm vinh dự và hạnh phúc lớn lao cho mỗi người chúng ta. Đối với T, giờ đây không thể vào Dòng, thì T sẽ có kiểu tu khác, T sẽ cố gắng từng ngày để làm Chúa vui hơn và phụng sự Chúa trong sự bất lực của mình. Tôi nghẹn ngào trong thinh lặng. T an ủi tôi.

Ngày tôi lên đường T không tiễn nổi tôi, chúng tôi chào nhau trong ngậm ngùi. Tôi ra đi mà lòng vẫn xuyến xao một nỗi nhớ thương, thương người bạn hiền đang phải gánh chịu bệnh tật. Vậy mà, T là người đã viết thư để an ủi tôi trước nhất. Cầm lá thư của T tôi thật xúc động và cũng thấy mình thật xấu hổ. Đáng lẽ tôi phải là người an ủi T, đằng này… Đáng lẽ tôi được gần Chúa, được cảm nghiệm sâu xa tình thương của Chúa, thì tôi phải chia sẻ niềm tin với T, vậy mà T luôn là người hun đúc niềm tin nơi tôi.

Ngày về quê đầu tiên, tôi đã đến thăm T, tôi thấy T ngày càng vui tươi và hạnh phúc, ngày càng chấp nhận bệnh tật trong tin yêu và phó thác. T bắt đầu học nghề điện tử và tỉ mỉ chỉnh sửa từng mạch điện li ti. Thỉnh thoảng mấy em bé hàng xóm lại mang máy tính qua nhờ T sửa lại dùm. T miệt mài trong công việc và say sưa phục vụ như chẳng biết gì đến khổ đau. Tôi thầm tạ ơn Chúa cho T.

Thấm thoát đã 10 năm trôi qua, một khoảng thời gian chưa dài mà cũng không ngắn, khoảng thời gian đó cũng đủ làm cho hướng đi của chúng tôi ngày một rõ hơn. Giờ đây tôi đã trở thành một Masoeur, còn T là một thợ điện tử lành nghề. Chúng tôi ngồi ôn lại kỷ niệm, nhắc đến hành trình đức tin mà chỉ có ai kinh qua mới thấy quý giá dường bao. Một đức tin mà không ai có thể trao tặng chúng ta được ngoài Thiên Chúa yêu thương.

Tôi trở lại nhà Dòng với biết bao dòng suy nghĩ, thử hỏi niềm tin của tôi có đủ lớn, đủ mạnh như T. không? Trong những hiểu lầm, những trái ý, hay những rủi ro của cuộc đời, tôi có tin rằng bàn tay yêu thương của Thiên Chúa vẫn luôn bao bọc chở che tôi không? Tôi có dám tin và buông mình trong bàn tay Chúa để Ngài dẫn đưa tôi đi trên lối của Ngài, và rồi chấp nhận những hy sinh gian khổ dọc đường để tăng sức chiến đấu và chí can trường của tôi hay không? Hay niềm tin của tôi đang bị lu mờ bởi những danh vọng hão huyền, bởi những nghi kỵ và những lời than thân trách phận.

Lạy Chúa, xin cho con một đức tin mạnh mẽ, đức tin sống bởi đức mến. Nhờ đó con có sức làm trọn mọi sự và trở nên nhân chứng Tin Mừng soi dẫn cho những ai đang lần bước trong đêm tối đức tin, để nhờ tia sáng nhỏ trong cuộc sống của con cũng đủ tỏa sáng một khung trời xung quanh con, nhờ đó cuộc sống mỗi ngày một an bình hơn, hạnh phúc hơn và tin tưởng phó thác hơn.

Sr. Têrêsa Ngọc Hà

https://daminhtamhiep.net