Đáng lý là sếp băng đảng nhưng lại làm linh mục.

Chúng tôi xin giới thiệu đến quý độc giả Linh mục René-Luc, một nhân vật ngoại hạng mà cuộc đời của cha như quyển tiểu thuyết. 

 

 

4. Hạnh phúc bay theo mây khói

 

Trung tâm tiếp nhận ở vùng Cévennes. Khung cảnh đẹp tuyệt vời, nhưng bầu khí cảnh nhà thật lạ lùng. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ trong một phòng ngủ chung. Thay cho cái giường lớn của mẹ mà chúng tôi thích được ở bên bà trong những ngày không đi học.

Ở đó tôi không có bạn, hoặc có mà tôi không còn nhớ. Ngược lại, tôi nhớ tôi đã sợ hoảng hồn một lần. Một anh cao lớn hay lên cơn, anh hét và rượt theo chúng tôi. May là có mấy anh lớn của tôi và chúng tôi khi nào cũng ở gần nhau.

Thường thường, mẹ đến thăm chúng tôi vào cuối tuần và bà thường đi quá giang xe. Bà muốn đem chúng tôi về nhà nhanh. Chúng tôi luôn đau lòng khi nhìn mẹ đi về, nhưng chúng tôi tin ở mẹ, bà nói rồi mọi chuyện sẽ được dàn xếp.

Sắp tới bà sẽ nhận phần gia tài của mình và sẽ quản lý một khách sạn-tiệm ăn trong thành phố nhỏ Cévennes ở chân núi Lozère. Khi mọi sự đã sẵn sàng, bà đến đón chúng tôi.

Các nhân viên giúp chúng tôi dọn va-li. Chúng tôi chờ mẹ ngoài sân. Bà đến rồi! Đúng là mẹ. Mẹ đến trên một chiếc xe mới. Hôm nay là ngày vui như hội! Chúng tôi để mấy va-li nhỏ sau cốp xe và từ giã mọi người.

* * *

Một đời sống mới bắt đầu.

Năm 1971, tôi 5 tuổi. Căn nhà của chúng tôi có nhiều tầng. Quầy rượu và tiệm ăn ở mặt tiền. Ở trên là phòng ngủ. Tầng trên cùng là phòng của chúng tôi. Ngày nào chúng tôi cũng đi học nhưng chỉ đi bộ mười phút. Khác với bốn cây số ở Camargue. Trên đường đi tôi thích thú nhìn các căn nhà có hình cái vòm. Như ở các chuồng nuôi súc vật, các căn nhà này chia làm hai để có lối vào cho các con lừa, một phương tiện di chuyển truyền thống ở vùng núi Lozère. Người dân làng còn giữ thói quen xưa cũ này.

 

Cuối tuần chúng tôi giúp mẹ tôi làm việc ở tiệm ăn. Hai anh tôi bị làm việc ở bếp, các anh gọt khoai tây hay rửa chén. Tôi may mắn hơn. Mẹ tôi mặc cho tôi chiếc quần đen, áo sơ-mi trắng, thắt nơ bươm bướm quanh cổ như ruy-băng trứng lễ Phục Sinh. Tôi phục vụ ở bàn. Tôi rất hãnh diện và tôi có nhiều tiền típ giúp thêm cho cái két của tiệm ăn.

Dù chúng tôi ở xa nhưng chúng tôi luôn gắn bó với Camargue. Mùa đông chúng tôi về ở trang trại và mùa du lịch chúng tôi về sống ở khách sạn. Chúng tôi sống thay phiên các mùa như vậy cho đến ngày 21 tháng 3 – 1975, ngày không thể quên. Lúc đó tôi 9 tuổi.

* * *

Tối hôm đó, mẹ tôi được bạn bè mời đến ngủ lại. Bà để hai anh lớn ở khách sạn và gởi tôi và hai em gái cho người láng giềng trước mặt nhà. Tôi vừa mới ngủ được một giờ thì có người hốt hoảng lay tôi dậy:

– Dậy mau, dậy mau! Có lửa bên nhà mẹ của con! Tôi dụi mắt.

– Nhà ai?

– Nhà con, dậy mau!

Tôi đến gần cửa sổ nhìn và không tin được ở mắt mình, khói bốc lên từ các cửa sổ khách sạn. Khi đó nhân viên chữa lửa đã rút ống cứu hỏa của họ. Chúng tôi ở trung tâm thành phố, một nhóm người đang ở dưới tòa nhà.

Tôi nhanh chân xuống cầu thang và thấy mình ở ngoài đường với bộ đồ ngủ. Tôi ngẩng đầu lên và thấy ngọn lửa khổng lồ đang đốt cháy những năm hạnh phúc. Tôi sợ cho các anh tôi, tôi không dám tưởng tượng đến chuyện xấu nhất. Mấy anh ở đâu? Còn mẹ, mẹ ở đâu? Tôi hoàn toàn lạc lõng giữa đám đông này. Tôi không biết làm gì thì người láng giềng hét lên:

– Kia kìa, mẹ của con và các anh của con kia kìa!

Ôi trời, hai anh tôi đã thoát ra kịp thời, thậm chí hai anh còn cố gắng dập tắt lửa. Mẹ tôi được thông báo kịp thời, bà về liền.

Chúng tôi cả năm đứa mặc đồ ngủ đứng co ro bên cạnh mẹ tôi. Chúng tôi không còn gì. Phải bắt đầu lại từ số không. Các “gia đình bình thường” có bảo hiểm để bồi thường thiệt hại, nhưng chúng tôi không phải là các gia đình bình thường. Tất cả đã thành mây khói, nhưng điều thiết yếu đã được cứu, sáu chúng tôi, trong lúc hạnh phúc cũng như lúc gian nan khốn khó!

 

5. MARTIAL

 

Ngay buổi tối cháy nhà, các bạn của mẹ tôi đề nghị cho chúng tôi tá túc trong khi chờ mẹ tôi tìm cách giải quyết. Họ thuộc nhóm hippy của những năm 70. Họ rời Paris để về ở trong một thôn xóm vùng Ardèche. Lần đầu tiên tôi biết thế giới này với con mắt của một đứa bé. Có rất nhiều người lui tới, chúng tôi gặp nhiều người khác nhau. Tôi học ở họ về đời sống, về thiên nhiên, về tình yêu… Tôi ghi nhận và tôi lựa lại. Mẹ tôi không phải lúc nào cũng thoải mái trong môi trường này, nhưng các bạn của bà cho chúng tôi ở với họ gần hai năm, họ xem chúng tôi như người nhà. Tôi luôn biết ơn họ.

                        * * *

Tháng 8 năm 1976. Toàn nước Pháp bị hạn hán. Nhưng không hạn hán với mẹ tôi. Trong tiệm ăn nơi mẹ tôi làm việc, một khách hàng mời mẹ tôi uống cạn tấm lòng yêu thương của ông. Vậy là bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới với Martial. Chỉ trong vài ngày sau cuộc gặp gỡ này là đã thay đổi cả một đời. Chúng tôi về sống với người đàn ông này trong một ngôi làng nhỏ ở Cévennes, không xa nơi mẹ đỡ đầu của tôi ở. Tôi không có một kỷ niệm nào về cha tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi sống đời sống vợ chồng. Martial khá cao. Tóc đen và lúc nào cũng ăn mặc đàng hoàng, thậm chí là lịch sự. Rõ ràng ông thuộc một tầng lớp khác với các bạn của mẹ tôi ở Ardèche. Ông thiện cảm nhưng có nhiều thái độ kỳ lạ. Tôi có thể nhận ra ông trong một phim của tài tử Alain Delon. Có vẻ như ông ở trong giới làm ăn. Có khi ông đi vắng vài ngày, nhưng chung chung là ông ở nhà. Ông ít khi đi ra ngoài.

                                               * * *

Tôi vừa được 10 tuổi và tôi vào lớp 2. Thầy giáo trong ngôi làng nhỏ này rất vui khi chúng tôi đến: không có chúng tôi thì trường học phải đóng cửa! Các anh tôi ở nội trú trong một trường trung học ở Joyeuse. Cuối tuần các anh luân phiên về một tuần bên cha, một tuần bên mẹ. Vì tôi không có cha và vì ông không thoải mái mấy với hai em gái tôi, nên Martial thương tôi một cách đặc biệt. Thỉnh thoảng ông dắt tôi đi dạo ngoài đồng quê. Ông dạy cho tôi đi nhặt cải xoong đồng và cho tôi tiền túi ngày tôi mang về cho ông một bi-đông đầy rau.

Ngày sinh nhật tôi, ông về nhà với một con chó nhỏ trên xe, một con boxer tuyền giống. Ông ôm con chó trong tay và đưa cho tôi:

– Lulu, của con đây, nó tên là Sultan!

Tôi rất thích món quà này, thêm nữa Sultan hợp ngay với con chó già Takirou của chúng tôi. Martial bày cho tôi cách dạy chó, cách thuần với con Sultan. Khi làm như vậy, chính tôi là người ông muốn đến gần. Cho đến ngày ông nói với tôi:

– Lulu, nếu con muốn, thì ‘cha’ có thể cho con tên của ‘cha’!

Tên của ông? Ông cho tôi tên của ông! Vậy tôi không còn phải điền “cha vô danh” vào giấy tờ. Ngày hôm đó, một cửa sổ hy vọng mở ra trong lòng tôi.

                                                        * * *

Nhưng cửa sổ này mau chóng bị đóng lại. Vào kỳ tựu trường năm sau, tháng 9 năm 1977, chúng tôi phải dọn nhà vì tôi phải vào lớp 6 ở trường Alès, trường lớn nhất nước Pháp, có vẻ như vậy. Chúng tôi dọn về một làng nhỏ cách đó ba mươi cây số ở miền nam thành phố. Chúng tôi thuê một căn nhà lớn, đúng hơn là căn nhà cũ ở cuối một cái sân rất lớn.

Các anh tôi rời trường Joyeuse và cả ba chúng tôi về học chung một trường. Tôi mừng vì được gặp các anh nhưng chúng tôi không gặp nhau thường vì hai anh ở nội trú, còn tôi bán trú. Mỗi ngày tôi phải đi nửa giờ xe buýt để đến trường. Các em gái tôi thì học trường làng. Cuối tuần hai anh Cacou và Babou về nhà khi hai anh không ở bên cha.

Vài hôm sau ngày tựu trường, mẹ tôi kêu tôi ra riêng và nói:

– Lulu, chuyện mẹ sắp nói với con rất quan trọng, con hứa là không nói cho ai biết hết.

– Vì sao?

– Vì rất quan trọng, con phải thề là không nói với ai! Mẹ nhíu mày khi nói với tôi.

– Con đồng ý, con hứa.

– Về chuyện của Martial. Ở ngôi trường mới của con, con không bao giờ được nhắc đến tên họ của Martial, con nghe chứ, không bao giờ! Con chỉ được nói đến tên riêng của ông, con hiểu chứ?

– Không.

Khi đó mẹ tôi cầm tay tôi trong tay bà và nhìn thẳng vào mắt tôi:

– Con nghe đây, Martial có nhiều vấn đề, ông bị cảnh sát truy lùng. Đừng để cho ông bị cảnh sát thấy. Dù bất cứ trường hợp nào con cũng không được nói đến tên họ của ông. Con hiểu chứ?

– Tại sao ông bị cảnh sát truy lùng?

–  Thì…

Mẹ tôi do dự một chút rồi bà tiếp tục:

– Martial có một đứa con trai và ông không bao giờ chu cấp.

Nhưng dĩ nhiên đó không phải là lý do duy nhất. Sau này tôi biết Martial ở trong “nhóm băng đảng ”, nói một cách khác, đó là nhóm tội phạm có tổ chức ở Pháp. Bây giờ tôi hiểu vì sao ông ít khi ra khỏi nhà, vì sao ông thức suốt đêm và ngủ ban ngày: ông đang đi trốn.

Đây là một bí mật khủng khiếp mà tôi phải giữ. Ngày hôm đó, tôi rời thế giới vô tư, thế giới trẻ con và bỗng trong chốc lát, tôi chao đảo bước vào thế giới của người lớn.

                                                   * * *

Martial biết là tôi đã biết chuyện. Ông không còn tìm cách trốn tôi. Tôi để ý thấy ông mang một khẩu súng ở thắt lưng, ông luôn để sau lưng. Tôi cũng biết nơi ông giấu khẩu súng đó: trong đống áo quần. Khi ông vắng nhà, có khi ông không mang súng theo. Thỉnh thoảng tôi nhìn khẩu súng. Tôi dùng khăn để cầm nó lên, để khỏi để lại dấu tay như trong phim.  Mình không biết khi nào, nếu ông giết cảnh sát và họ tìm dấu tay của tôi trên súng, như vậy tôi có vẻ là người ma-lanh! Tôi tự nhủ: “Thật kỳ lạ khi sống với một găng-tơ”, tôi cẩn thận cất khẩu súng lại chỗ cũ.

Nhưng Martial luôn dễ thương và quan tâm đến tôi. Giữa chúng tôi có một thỏa thuận ngầm: xem như không có chuyện gì xảy ra. Ông dạy cho tôi câu cá ở dòng sông Gardon gần nhà chúng tôi.

Cần câu cá đầu tiên của tôi, tôi không mua ở tiệm nhưng theo chỉ dẫn của Martial, tôi cắt tre trong rừng để làm. Tôi rất tự hào.

Một ngày nọ có một người bạn đến thăm ông – rõ ràng người bạn này cũng ở trong ‘nhóm’ của ông-, Martial gọi tôi:

– Lulu, hôm nay ‘cha’ dắt con đi câu, đi câu với người lớn, con sẽ thấy, con chưa bao giờ đi câu như vậy!

Và chúng tôi lên chiếc xe cũ đến một nơi rất hẻo lánh, xa vùng dân cư. Nơi đó có một lỗ hũng nước và có vẻ có nhiều cá.

Martial đưa cho tôi cái vợt cá.

– Con cầm vợt và xuống chỗ thấp, con sẽ hốt cả đống. Nhưng con cẩn thận phải “tránh xa đây”!

Tôi nghe lời và xuống nước, lòng tò mò không hiểu chuyện gì.

Tôi quan sát Martial và bạn của ông. Họ trao nhau cái gì đen đen trong tay, cũng mất một thời gian lâu trước khi họ sẵn sàng.

– Chú ý, sắp nổ!

Trong một động tác giang rộng, Martial gỡ kíp, một tiếng nổ cực mạnh vang lên trong lỗ hũng nước, một tiếng động chát chúa. Nước tung tóe tung cao hàng mét và khi rơi xuống, hàng chục con cá phơi bụng trên nước. Đa số trồi lên sau cú nổ. Bây giờ thì chúng từ từ rơi vào vợt của tôi. Các con khác thì kẹt trong lá trên bờ.

Tôi không biết là chúng tôi có thâu lượm được một trăm năm mươi ba con cá như lần phép lạ đánh cá của Chúa Giêsu không, nhưng khi các  đựng của chúng tôi đã đầy, vẫn còn một số cá tại chỗ. Không có phép lạ, và tôi rất muốn kể chiến công này cho các bạn tôi nghe.

Nhưng tiếc thay, tôi không có quyền

 

 

Còn tiếp ...Chúa ở trọn tâm hồn (04)