Từ ngày con và Eva làm điều mà đáng lẽ các con không được làm, mọi thứ đã trở nên không còn trật tự và nguyên tuyền như trước nữa. Nhìn các con tay cầm tay bước đôi bàn chân buồn bã ra khỏi cổng Địa Đàng, ta không sao kiềm chế được lòng mình khi nghĩ đến cảnh khốn cực mà các con phải chịu do những gì các con đã gây ra. Biết là cuộc sống sau này của các con sẽ vất vả hơn, nên, Adam hỡi, ta muốn nhắn gửi đến con vài điều, những lời lẽ thật nhẹ nhàng và chan chứa tình cảm của ta, như một lời nhắc nhở, một lời động viên, một chút gì gợi nhớ.

Hẳn là con còn nhớ những tháng ngày đầu tiên khi còn sống trong Vườn Địa Đàng chứ? Một mình con rong chơi, một mình con dạo bước, một mình con chiêm ngắm những khung trời bao la. Ngày sống của con, dù không thiếu gì cả, nhưng cứ u uất và nặng buồn biết bao nhiêu. Sáng dậy, ăn uống, rồi lao động. Tối về nằm thư giãn một tí rồi chìm vào giấc ngủ cô đơn. Thời gian biểu cứ lặp đi lặp lại như thế. Con chẳng tìm thấy được giống loài nào phù hợp để bầu bạn mà trao gửi tâm tư. Cho đến khi ta dẫn đến trước mặt con một người phụ nữ. Một thế giới mới như vừa mở ra trước mắt con. Từ dạo ấy, con cũng trở nên đổi khác, sự hiện hữu của con cũng mặc lấy một sắc thái mới, nồng ấm và trọn vẹn hơn nhiều. Con thấy hình ảnh của mình nơi người phụ nữ ấy. Con thấy trái tim mình tan chảy trước nụ cười và giọng nói của cô ta. Con biết là cõi lòng mình đã bị cô ta chiếm giữ, khối óc mình chẳng thể hướng về nơi nào không có bóng dáng của cô ta.

Cô ta được tạo ra từ xương sườn của con. Cô ta là một phần của cơ thể con, và được dựng nên là để cho con. Hành trình dương thế của con là một cuộc hành trình đi tìm lại chiếc xương đã mất ấy và đưa nó về, đặt cạnh trái tim mình; bằng không, suốt cuộc đời con chỉ là một sự mất mát cùng với một nỗi đau đến rã rời nhức nhối không thôi. Con chẳng cần phải đi tìm đâu xa chiếc xương ấy, vì chính ta đã mang nó đến cho con. Bởi thế, Adam hỡi, khi bao khó khăn và vất vả của cuộc đời kéo đến, con hãy nhớ rằng, chính người phụ nữ ấy là một trợ lực quý giá ta gửi đến cho con. Cô ấy sẽ ở bên cạnh con, lấp đầy khoảng trống trong con. Cô ấy không là tớ nữ của con, nhưng là trợ tá, ngang vai và có cùng một phẩm giá với con. Không có cô ấy, ta có ban cho con gấp trăm ngàn lần những gì đã hiện hữu trong Vườn Địa Đàng cũng không làm cho con thỏa mãn, an vui.

Ta dựng nên người phụ nữ, giống con mà cũng khác con nhiều lắm. Giống là để nhắc nhở con rằng cô ấy không “thấp kém” hơn con. Còn khác là để bù đắp cho những điều con không có. Cô ấy không vạm vỡ như con, nhưng sức chịu đựng của cô ấy hơn con rất nhiều. Trái tim của cô ấy được cấu thành bởi sự kiên nhẫn, hiền từ, dịu dàng, vị tha, nên rất nhạy cảm với những gì xảy đến. Nếu con là của cô ấy, thì cô ấy sẽ đọc được mọi suy nghĩ, tâm tư, nhu cầu của con mà không cần con phải lên tiếng giãi bày. Cô ấy sẽ biết được lúc này đây con đang cần gì, con đang muốn gì và cô ấy sẵn sàng hy sinh chính bản thân để khỏa lấp cho con mà có khi không cần con ghi nhận và biết đến. Cô ấy không hứng thú lắm với chuyện xảy ra trên cung trăng hay bên kia trái đất, nhưng cô ta biết rõ từng đường kim sợi chỉ trên áo con, biết con thích ăn món gì, con thích màu gì, đâu là nơi con cất giữ tập tài liệu, đâu là nơi con vứt đống đồ dơ… Con thấy có tuyệt vời không?

Con hãy nghiệm mà xem. Ai là người chịu khó thức khuya dậy sớm, chuẩn bị cho con những bữa ăn ngon? Ai là người đêm khuya chong đèn, vá cho con từng chiếc áo rách? Ai là người đi xuống bếp nhiều hơn, giặt giũ, phơi quần áo nhiều hơn? Ai phải hy sinh những mối tương quan bạn bè bên ngoài để làm việc nội trợ, sắp xếp nhà cửa, chăm lo cho tổ ấm, đàn con? Những khi con mệt mỏi chuyện công ăn việc làm, ai là người nhẹ nhàng an ủi con với những lời lẽ ngọt ngào, làm cho con bỗng quên đi mọi thứ? Con đâu có chịu cơn đau khi bụng mang dạ chữa. Con đâu có hiểu được nỗi vất vả của những đêm thức trắng vì đứa trẻ bị ốm, cứ khóc thét liên hồi. Khi con thành công, người ta dành cho con những lời khen, người ta bảo con là giỏi giang, thông minh, thành đạt, chứ có mấy người nghĩ đến vợ con ở nhà chịu thương chịu khó để con có cơ hội và thời gian mà đi đến đỉnh cao danh vọng đâu. Làm người bạn đời tri kỷ của con, cô ấy dường như thiệt thòi nhiều hơn là hưởng lợi, con không nhận thấy điều đó sao?

Adam ơi, hãy biết trân trọng món quà vô giá mà ta đã ban cho con. Đừng vội nghĩ rằng cô ấy là gánh nặng của mình mà buông lời than van, hay có ý định ruồng rẫy. Cô ấy có thể là một cây thánh giá dành cho con, nhưng nếu không có cây thánh giá ấy, con chưa chắc được như bây giờ đâu. Đừng vì sắc đẹp của cô ấy đã phôi phai mà bỏ bê và đi tìm cánh bướm mới, vì chẳng phải cô ấy đã hy sinh tất cả những điều đó cho con sao? Cánh bướm ngoài kia tuy rực rỡ và hấp dẫn đấy, nhưng chúng có mang đến cho con những ấm áp và ngọt ngào thực sự không? Cả con nữa, con nghĩ là con “có giá” đến mức khiến cho bao nhiêu người phải nghiêng ngả vì con sao? Có một người phụ nữ hy sinh cho con, con đã chẳng để ý, chẳng biết ơn, chẳng yêu thương; trái lại, còn quay lưng, gạt bỏ và đi tìm niềm vui mới cho riêng mình. Con nghĩ đó có phải là điều nên làm không? Cuộc sống sẽ mang đến cho con rất nhiều vất vả. Nhưng nếu con biết trân trọng “người phụ nữ của cuộc đời con” thì vất vả ấy sẽ vơi đi rất nhiều. Nếu không, con sẽ phải nếm lấy một nỗi cơ cực không sao tả xiết.

Hãy cho cô ấy một bờ vai, con nhé, vì hệt như một cành liễu yếu đuối, cô ấy cần một chỗ dựa để tựa vào khi cơn gió phong sương bỗng từ đâu ập tới. Hãy cho cô ấy một vòng tay, con nhé, vì cô ấy cũng cần chút hơi ấm để cảm thấy yên tâm giữa những giá lạnh cuộc đời. Hãy dành cho cô ấy những lời ngọt ngào vì đó là liều thuốc bổ mà cô ấy đang cần biết bao. Hãy là một ngọn núi đá vững chãi, giơ đôi tay lên chống đỡ cả bầu trời để che chở cô ấy, vì cô ấy không thể chịu nỗi những đẩy đưa và nóng rát giữa thế gian này. Hãy mang cô ấy vào trái tim mình vì đấy là nơi chỉ một mình cô ấy là xứng đáng!

Adam thân mến, ta dựng nên hai con là để cho nhau. Con sẽ không bao giờ là mình cách trọn vẹn nếu thiếu cô ấy. Cô ấy cũng sẽ không bao giờ thành toàn nếu thiếu con. Những gì chưa có nơi con, ta đã đặt để tất cả nơi cô ấy. Con hãy đón nhận cô ấy, nâng niu và chìu chuộng như một bảo vật vô giá, rồi con sẽ khám phá ra rằng có được cô ấy trong đời là món quà tuyệt vời mà con sẽ không thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu.

Nhớ nhé, con trai của ta!

 

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ

 

(bài viết không có ý nói đến tính lịch sử, chỉ là mượn hình ảnh và dùng trí tưởng tượng để diễn ý)