Ta đã yêu ngươi bằng mối tình muôn thuở, nên ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương” (Gr31,3)

Như mặt trời sau ngày dài chiếu sáng cho mặt đất, mặt trời đi tìm nơi trú ẩn nhường chỗ cho màn đêm và để lại không gian tịch mịch, trầm lắng. Cũng vậy, sau năm năm miệt mài cho sứ vụ; chúng tôi cần tìm lại khoảng không gian yên ắng, một chốn bình yên để xốc lại tinh thần, nạp thêm năng lương để làm ấm lên ngọn lửa yêu Chúa, yêu người và làm cân bằng lại những chênh vênh trong đời tu. Bởi sức mạnh hành động nằm ở nội lực nội tâm. Đúng vậy, vì “nội tâm không được chăm chút chu đáo sẽ mất dần nội lực và vì vậy mọi hành động sẽ trở nên yếu ớt, thiếu sức sống, cuộc sống cũng thành nhạt nhẽo”. Bởi thế chúng tôi cần phải bấm nút “pause” trong một thời gian để nhìn thật về chính bản thân, cách mà chị em đảm nhận cuộc sống và công việc để gọt bớt những gì rườm rà, những gai góc xù xì trong hành trình dâng hiến. Nhìn thế thôi nhưng dưới những cái gai bao bọc mạnh mẽ lại là những giọt lệ màu xanh yếu mềm.

Thật vậy, hành trình ơn gọi của chúng tôi trong 5 năm qua ắt hẳn thánh thiện có, nhiệt thành có, hăng say có, nhưng cũng không thiếu những lần yếu đuối, kiêu kỳ, khô khan, và cả những lần hâm hẩm,“Ta biết các việc ngươi làm. Ngươi chẳng nóng mà cũng chẳng lạnh. Phải chi ngươi lạnh hẳn hay nóng hẳn đi nhưng vì ngươi hâm hâm chẳng nóng chẳng lạnh nên Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng ta (Kh 3,15-16). Nhưng tôi vẫn luôn xác tín một điều rằng: khi tôi thêm vào tình yêu vị đắng của sự phản bội, người liền nêm vị ngọt của sự kiên nhẫn. Khi tôi thêm vào tình yêu vị cay của sự kiêu hãnh Người liền nêm vị bùi của lòng khoan nhân. Được nếm trải những ngọt ngào trong tình yêu của Người, chúng tôi phải trở về với “ngôi nhà”, để buông mình trong dòng ân sủng của tình yêu Chúa bằng cách tạm gác lại mọi công việc mục vụ, những ồn ào náo nhiệt của nhịp sống thường ngày, những mối ưu tư, muộn phiền của cuộc sống. Bằng cách nào đó, mỗi người phải tự bước ra khỏi chính mình, lên đường để đi lên với Chúa, đi vào chính mình và ra đi với tha nhân.

Ngẫm lại, có nhiều lúc mải mê chạy theo thế sự, ham công việc, chúng tôi lao vào những hào nhoáng bên ngoài, chạy theo lời khen ngợi tung hô của người đời; đã gạt Chúa ra khỏi công việc và lạc vào mê cung của sự tiến thân, để rồi đến lúc mỏi gối, chồn chân vì phải vun vén cho những hào quang bên ngoài mới chợt nhận ra nơi ngực trái một quả tim cô quạnh đến tội nghiệp bởi thiếu máu của tình yêu co bóp. Chúng tôi đã quên mất khi bước theo Giê-su là được mời gọi tìm kiếm và sống với cái tôi trong trẻo nhất, bằng cách khi thi hành sứ vụ vẫn luôn nhớ đến Chúa, vẫn lấy Người làm điểm tựa, làm neo đậu níu giữ thuyền đời dâng hiến của mình. Sự cố gắng đó không chỉ đến từ một cá nhân mà thôi, nhưng hết thảy chị em đều được mời gọi trở về, rũ bỏ hết mọi lo toan và áp lực mà nằm gọn trong vòng tay ân sủng của Đấng Quan Phòng. Giờ đây, hành trình của chúng tôi với Thầy Giê-su phải xuất hiện đồng thời hai bước. Bước trong ân sủng là lời mời gọi của Chúa và bước chân trong nỗ lực để không bao giờ đẩy Chúa ra khỏi mọi suy tưởng và việc làm.

Tiếp đến, chúng tôi đi vào mối tương quan cá vị để gặp gỡ tâm hồn mình trong thinh lặng và nhờ đó sẽ có cú nhảy thật gần đến với tha nhân. Như vậy, ngồi lắng đọng tâm hồn trong hành trình năm năm qua, tôi chợt nghĩ hạnh phúc ở đâu khi vẻ đẹp long lanh của chiếc bình pha lê chứa đựng biết bao niềm tin, tình yêu và hy vọng về một cuộc sống thắm tình huynh đệ đã vỡ tan vì cái tôi quá lớn, vì ganh tị hơn thua, vì giận hờn oán trách. Dẫu biết rằng “nhân vô thập toàn”, Chúa đón nhận cả con người của tôi, cả những yếu đuối và sai lỗi, thế tại sao tôi cứ bắt ép người khác phải hoàn hảo. Đời sống cộng đoàn đâu phải lúc nào cũng êm ả như gió thoảng đêm trăng hay dễ dàng như nước chảy xuôi dòng. Có những ngày cơn giận như phủ kín không gian, ngay cả việc cầu nguyện cũng chỉ là kể lể sự tình, gạt phăng mọi điều trái tai gai mắt. Vội đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn lên Chúa, cúi xuống nhìn vào sâu bên trong tâm hồn mình, rồi lại đưa mắt rảo quanh nhìn những người chị em, tôi trộm nghĩ: Giê-su đã yêu thương tôi, cả những người chị em kia. Dù họ giỏi giang hay chậm chạp, dù tài năng hay vụng về. Người đã chấp nhận ôm lấy những gai góc của tôi và của người chị em. Chúng tôi cũng tự đặt câu hỏi, tôi đang tìm gì?  Mỗi người được mời gọi nhìn sâu vào cõi lòng mình, nơi mà Thần Khí của Ngài đang cư ngụ, để rồi chính Thần Khí ấy ngày đêm dẫn dắt, sửa dạy, gột rửa và đánh thức giấc ngủ trong sự chiến thắng thế gian. Bởi nhiều lần trong đời cứ lo dệt lý tưởng mà quên đi thực tại, cứ theo thế sự mà quên phải tiến lên. Giờ đây chúng tôi phải sống một cách tròn đầy nhất, là cho đi tất cả và lấp đầy tình yêu từng giây phút. Bằng đức tin, chúng tôi phải nỗ lực nhận ra Đức Ki-tô nơi người chị em và phải nhìn xuyên qua diện mạo bề ngoài để nhận biết hữu thể sâu thẳm nhất của họ, bởi nơi đó chứa đựng một hạt nhân tốt trong họ.

 Một lần nữa, chúng tôi có nhiệm vụ phải kết dính những mảnh vỡ trong các tương quan ấy lại với nhau và làm một nhiệm vụ đặc biệt hơn bao giờ hết là trở thành chiếc ăng – ten để chia sẻ và trao ban tình yêu Chúa đến với mọi người, đến với chị em nhiều hơn nữa.

                                                                   M.La – Sao Biển

(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)