(Theo Thánh vịnh 139)

Chúa dò xét con và Người thấy rõ!
Vâng, mắt Người thấu tỏ tấm linh hồn
Người thấy xác con tàn lụi dần
Người thấy con đã ngại ngần đi đứng
Người thấy con chỉ mong muốn bình yên

Nhưng Người lại cho con rõ: “độ bền”
Nơi người trần nào đâu ai cho thấy
Người thương con dõi theo mà chỉ dạy
Nhưng “cái tôi” nổi loạn – nó không ưa
Con thấy rồi cái mầm mống ngàn xưa!
Con lặng trầm: “ngâm” trong tình yêu Chúa

Đã được “ngâm” ngọt yêu thương thấm thía
Cuộc đời con là cuốn sách mở ra:
Ngài nâng niu trân quí hơn ngọc ngà
Trang từng trang giở lần Ngài ưa thích…

Những cảm nghĩ trào dâng Ngài dò xét
Góc độ nào còn tăm tối u mê
Ngài sáng soi, tay nắm chắc đưa về!
Khi ủ rũ với rối ren phiền muộn:
Ngài khích lệ, ủi an đưa vượt thắng

Cảm tạ Ngài theo đuổi hướng dẫn con
Rồi đôi khi “cứng cổ” như bất cần
Ngài thấu suốt! kiên trì khai lối nhỏ…

Lạy Ngài xin cho con được thấy!
                                 (Lc 18,41b)

 

Sr. Maria Hoài Thu, OP

https://daminhtamhiep.net/