Trong bài Tin Mừng Chúa Nhật XX Năm B, Chúa Giê-su đã phản ứng mạnh mẽ với người Do-thái qua lời khẳng định mạnh mẽ: “Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình” (Ga 6,53). Lời này không chỉ là một lời mời gọi, mà là một lời khẳng định rõ ràng về tầm quan trọng của việc đón nhận Thánh Thể.

 

Trong tuần qua, khi tôi nằm trên giường bệnh với thân xác tàn tạ vì đau đớn, mệt mỏi, rã rời, và tinh thần cũng đầy bất an, lo lắng.  Tôi đã cố gắng tìm lại những khoảnh khắc hạnh phúc và những kỷ niệm đẹp với người thân để tìm chút niềm an ủi.  Qua việc xem lại videos và hình ảnh hạnh phúc của gia đình, tôi tìm được đôi chút niềm vui, nhưng chúng chỉ đọng lại thoáng qua trong giây lát và tôi không thể chia sẻ niềm vui đó cùng ai và niềm vui ấy cũng không đủ để giúp tôi vượt qua nỗi đau thể xác và tinh thần. 

 

Nhìn thấy những hình ảnh bạn bè đi truyền giáo ở Châu Phi, những vùng đất xa xôi, tận tâm phục vụ người nghèo, đến thăm hỏi và trao tặng những món quà cho họ, tôi không khỏi cảm thấy tủi thân. Sức khỏe yếu ớt khiến tôi chẳng thể đi xa, chỉ có thể loanh quanh gần nhà. Tâm trạng ấy khiến tôi buồn bã và cảm giác như mình không thể đóng góp gì nhiều cho đời.  Nhưng rồi, câu nói của thánh nữ Teresa Hài Đồng Giêsu vang lên trong tâm trí: “Vì không thể là một nhà truyền giáo bằng những việc làm cụ thể, tôi muốn trở thành một nhà truyền giáo bằng tình yêu và lòng thương xót.” Lời của thánh nữ đánh động tôi sâu sắc, nhưng trong lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần tôi dường như chưa đủ sức để sống theo lý tưởng ấy.

 

Trong vài ngày nằm trên giường bệnh, tôi không thể tham dự thánh lễ và đón nhận Thánh Thể.  Tôi thấy lòng mình khát khao gặp gỡ và ở với Đấng Thần Linh vào lúc này hơn bao giờ hết!  Sau đó, tôi xin người nhà mang Mình Thánh Chúa về cho tôi mỗi ngày.  Sau khi tham dự thánh lễ online và trước khi lãnh nhận Bí Tích Thánh Thể, tôi lớn tiếng tha thiết thưa với Chúa: “ Chúa ơi con khao khát được ở với Chúa dường bao! Xin Ngài ban cho con sức sống Thần Linh để con thật sự được nhận lãnh sức sống của Ngài.”.

 

Khi sắp nhận Mình Thánh Chúa, tôi cảm thấy như mình là người lữ hành đang kiệt sức vì cơn khát hành hạ, bỗng tìm thấy nguồn suối trong lành, mát dịu. Thánh Thể Chúa không chỉ mang lại cho tôi nghị lực mới, mà còn đổ tràn đầy trong tôi niềm vui, lòng biết ơn sâu thẳm và đặc biệt truyền cho tôi một sức sống thần linh lạ thường.  Tôi nhận ra rằng mình không cần phải đi xa để trở thành nhà truyền giáo; ngay trong căn phòng bệnh của mình, sức sống mới mẻ của tôi được trào dâng và lan tỏa lai láng đến người xung quanh.  Tôi cảm nhận được động lực mãnh liệt để “cho đi”, cho đi vật chất, tinh thần, lời nói tử tế cho những ai đang cần đến.  Đặc biệt, tôi thấy thôi thúc cầu nguyện cho những người mà đang buồn mình và mình cũng đang buồn họ.  

 

Quả thật, sức sống thần linh mà Chúa ban cho tôi quá mạnh mẽ, không một bức tường thành nào có thể cản ngăn hoặc bất cứ rào cản nào có thể ngăn cản. Tôi không thể ngờ rằng người đang rất buồn tôi lại có thể gọi điện thoại cảm ơn tôi, và tôi chợt hiểu rằng: “Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.” (Lc 1,37).

 

Vậy thì tại sao tôi còn lo lắng về bệnh tật của mình? Tôi chỉ biết dâng lời tạ ơn và chúc khen Danh Ngài. Tôi xác tín và quả quyết vào lời Chúa Giê-su: “Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình” (Ga 6,53).

 

 

Têrêsa Dung