“Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa.”

Tôi nhớ có lời:”Phép lạ chưa chắc mang lại Đức Tin, nhưng Đức Tin có thể xem thấy phép lạ.” Quả thật, khi xưa, Đức Giê-su đã làm rất nhiều phép lạ, nhưng người Do thái đã đóng đinh Đức Giê-su vào thập giá như một tội phạm, và Chúa Giê-su nói:”Vì thế Thầy đã bảo anh em: không ai đến với Thầy được, nếu Chúa Cha  không ban ơn ấy cho.”, “từ lúc đó, nhiều môn đệ rút lui, không còn đi theo Người nữa.”

Trong thánh lễ Chúa Nhật này, cha xứ nơi giáo xứ tôi nói:”ngày tôi còn ở giáo xứ cũ, có cặp vợ chồng trẻ kinh doanh rất thành đạt, tới khi công việc kinh doanh khó khăn, thua lỗ, họ cũng ít đến nhà thờ hơn, cho đến một ngày tôi gặp người vợ dịp hiếm hoi đi lễ, tôi mới đến thăm hỏi, động viên Chúa đang thử thách anh chị, hãy biết trông cậy nơi Chúa, cô ấy nói Chúa của cha khác với Chúa của con.”

Lạy Chúa! Xin Ngài gìn giữ con, xin cho con những lúc yếu đuối nhất cũng không xa rời Ngài, biết trông cậy nơi Ngài.

Không biết từ lúc nào, tôi tự cho mình quyền phê phán những người đã rời xa Chúa để chạy theo danh vọng thế gian, khi xét lại mình: ”tôi có nhớ đến Chúa khi trông thấy những người anh em cùng khổ chung quanh, khi suy nghĩ, hành xử, nói chuyện với những người thân, đồng nghiệp, hay tôi để bản năng hành động, suy nghĩ.”. Đang viết chia sẻ chút tâm tình này, tôi nhận được lời mời đi đến nơi cách xa cả một ngày đi xe ô tô để xin khấn cho công việc được thuận lợi, con cái được bình an. Tôi đang tự xét lại mình: vậy tôi đã dành thời gian để đến với Chúa chưa ? để cầu nguyện với Ngài, để được nghe Ngài nói với tôi trong thinh lặng! trong thinh lặng đó, được nghe Lời Người hướng dẫn tôi hành trình Đức Tin, như lời kinh Sáng Soi:”Cúi xin Chúa sáng soi cho chúng con được biết việc phải làm, cùng khi làm, xin Chúa giúp đỡ mỗi kinh mỗi việc chúng con, từ khởi sự cho đến hoàn thành đều nhờ bởi ơn Chúa. Amen”  

 

Vĩ Mậu