Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?” câu thắm thiết này của Thánh Phê-rô đã thốt ra, lập đi lập lại trong đầu con, theo con suốt cả tuần. Trước đó Chúa đã đau buồn khi nhìn thấy nhiều môn đệ rút lui, không còn đi theo Người nữa vì không hiểu, không tin Người, lời của sự thật nhiều khi khó hiểu, khô khan, không bóng bẩy, nhưng đó là chân lý, nhiều người đã thiếu lòng tin hay chưa đủ tin như con đã là.

 

Chúa thương con Chúa, muốn con ở trong tay Ngài, có người cha tốt lành nào mà ghét bỏ con mình? Nhưng chính con đã là đứa muốn vuột khỏi bàn tay Ngài, muốn phiêu du mạo hiểm, muốn chạy theo ánh sáng le lói bên ngoài, chạy theo dòng đời.

Thương con mình, muốn ôm con vào lòng, nhưng Cha vẫn để cho con ra đi và bay bổng theo đường con mình vẽ vời mơ ước. Người Cha đã để cho con có tự do, có quyền lựa chọn đường hướng của mình, chỉ mong con mình được trưởng thành với thời gian mà hiểu đâu là cái sự thật vĩnh viễn, đâu là cái ánh sáng vĩnh cửu, đâu là con đường chân lý.  Con đã ngụp lặn trong làn sóng của thế gian, cố nhảy theo sóng lúc cao, lúc thấp, lúc hiền hòa, lúc mạnh mẽ như muốn kéo con vào đại dương của giòng đời. Lúc đầu con vui nhảy theo sóng, tươi cười, tinh nghịch khi vừa thoát làn nước cao muốn đổ vào đầu. Nhưng với thời gian con mệt mỏi, sợ hãi, nhất là cô đơn, nhiều khi muốn hết hơi, lo sợ những gì sắp đến, những dòng nước dưới chân con đang đứng bị rút kéo ra sau, hút lên để tạo cho những đợt sóng khổng lồ sắp tới, con hụt hẫng, không còn chỗ dựa, làn sóng sau cao hơn dữ dội hơn, muốn nuốt chửng con. Trong cơn tuyệt vọng, con đã gọi Chúa, gọi Người Cha mà con đã nhiều khi quên lãng hay bỏ rơi.

Chỉ chờ như vậy Người Cha đã đến đúng lúc, giang một tay ôm con vào lòng, an ủi con, còn tay kia ra hiệu cho sóng yên như xưa kia Chúa trên thuyền ngoài khơi với các tông đồ.

 

Từ đó câu „Thưa Thầy, bỏ Thầy thì con biết đến với ai“ đã ghi sâu vào tim can của con, con không dám rời Người Cha mình nữa. Mỗi khi làm gì sai, con đã biết ăn năn, hối hận quay về gục đầu vào Cha mình xin tha thứ, Cha cũng hiểu con vẫn còn yếu đuối, vẫn còn bị lôi cuốn vì hai chân con vẫn còn trong thế giới đầy cám dỗ. Lời thú tội của Thánh Augustino đi đúng tim đen của con: "Con yêu mến Chúa quá trễ: Chúa ở bên trong tâm hồn, còn con, con sống hời hợt bên ngoài và chỉ chú tâm tìm kiếm Chúa ở đó. Chúa hiện diện ở trong con nhưng con không sống ở trong Chúa. Nhiều tạo vật đã kềm hãm khiến con sống xa Chúa.

 

Lạy Chúa con là thế đó nhưng Chúa vẫn yêu thương con, tình yêu lúc nào cũng nồng nàn, tràn đầy. Con đã hiểu điều đó, đáp trả lại quá trễ và mà đã vậy không thể thắm thiết như Chúa đã và vẫn cho con. Con đã biết trân trọng đón nhận Mình Thánh của Chúa vào lòng để Thần Khí củng cố lòng tin và sức mạnh của con giúp con yêu Chúa mỗi ngày một nhiều hơn. Làn sóng biển của cuộc đời thỉnh thoảng vẫn đập xuống đầu con, muốn dựt con đi xa sâu xuống lòng đại dương nhưng con không còn cô đơn và sợ hãi vì có Chúa, nói đúng hơn đã hiểu rằng có Chúa bên cạnh che chở, bảo vệ mình.

Xin Ngài nên như núi đá cho con trú ẩn,
như thành trì để cứu độ con,
núi đá và thành trì bảo vệ con, chính là Ngài
(Tv 70,3)

Cảm tạ Chúa đã đón con về, không la mắng, giận dữ mà đầy tình yêu, che chở, tha thứ và quảng đại. Ai có thể cho con được như vậy? Chấp nhận con như con là? Chúa ơi, con nào còn muốn gì hơn nữa?

 

Minh Thu