Trong những ngày qua, tôi cảm nhận rõ rệt sức khỏe của tôi đang suy giảm, khi đờm không ngừng dâng lên trong cổ họng. Rồi đến cái lưỡi cảm giác không bình thường, nếm đồ ăn gì cũng chẳng cảm thấy mùi vị, cảm giác mất vị giác làm tôi rất khó chịu trong lòng và tôi tâm sự với Chúa rằng bấy lâu nay cái lưỡi bình thường của con có thể nếm được nhiều vị: Ngọt, mặn, đắng, chua, cay mà con không biết trân quý và cảm tạ Chúa nhưng trong lúc mệt mỏi này, con lại muốn phàn nàn với Chúa rằng vì sao những điều bình thường mà con từng xem là đương nhiên giờ lại trở nên khó khăn đến vậy?!
Ngay lúc này tôi cảm thấy lòng mình muốn bật khóc vì Chúa không những ban cho tôi cái lưỡi tự nhiên mà Ngài còn ban cho tôi cái lưỡi thiên nhiên nữa. Vì bao lần tôi mang bệnh tật trong tâm hồn, là những lúc tôi mang tội ích kỷ, kiêu căng, tự phụ, bất chính… thì cái lưỡi tâm hồn của tôi cũng toàn nếm những mùi vị khó chịu và dơ bẩn của chất đờm, nó đã đánh mất khả năng cảm nhận được hương thơm của tình yêu, lòng nhân từ và sự thánh thiện từ Thiên Chúa. Thế nhưng, trong chính lúc tôi cảm thấy yếu đuối nhất, Ngài đã đến, rửa sạch lưỡi tâm hồn tôi, để tôi có thể cảm nghiệm được sự thiện hảo vô biên của Ngài.
Trong những phút giây hồi tâm, tôi quay lại bộ phim gần nhất của cuộc đời khi hai vợ chồng chúng tôi bôn ba để lo cho thánh lễ tạ ơn 10 năm trong ơn gọi phó tế và 20 năm ơn gọi đời sống hôn nhân gia đình. Tôi nhận ra rằng tôi đã quá lo lắng về những việc bên ngoài mà quên đi việc chuẩn bị tâm hồn. Vì thế gia đình chúng tôi đã rủ nhau đi xưng tội và cũng xin lễ tạ ơn và bình an. Từ lúc xưng tội, tôi bắt đầu được “nếm thử và nhìn coi, cho biết Chúa thiện hảo nhường bao!”. Trong từng chi tiết của thánh lễ và tiệc mừng, từ sự chung tay của anh chị em, khách xa, bạn bè đến những ơn lành lớn lao, tôi chỉ biết cúi đầu cảm tạ và chúc tụng Chúa.
Ngài không những chữa lành lưỡi của tôi mà còn mở mắt tâm hồn để tôi có thể nhìn được những kỳ công của Ngài. Một ngày trước thánh lễ tạ ơn, con gái và cháu trai của tôi đã bị đụng xe bán tải (pick up truck) mà không bị sao cả. Nếu chiếc xe đó chỉ đụng nhích lên một chút qua bên tay trái thì đứa cháu trai và con gái sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Khi chụp hình và nhìn lại chiếc xe bị đụng ngay phía trên đầu của chiếc xe gồm những bộ máy bằng sắt mà còn bị méo móp, bị bung, rớt ra ngoài, xe không thể vận hành được nữa, huống chi là đụng vào thân xác. Một vài tiếng đồng hồ trước khi đụng xe, tôi đã nhìn thấy trong nhà có ảnh lòng thương xót Chúa rất đẹp, nhỏ nhắn và rất vừa để treo trong xe nên tôi đã treo vào trong xe của cháu. Tôi tin lòng thương xót và tình yêu của Chúa đã bảo vệ tính mạng của con gái và cháu trai. Và tình yêu của Ngài tiếp tục đổ trên gia đình chúng tôi vì thử tưởng tượng nếu hai cháu nằm trong nhà thương một ngày trước thánh lễ tạ ơn thì không biết tâm trạng của chúng tôi và mọi người tham dự thánh lễ sẽ ra sao?
Lạy Chúa Giêsu, con khát khao tuyên xưng như Thánh Phêrô đã qủa quyết rằng, “Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con tin và chúng con biết rằng: Thầy là Ðấng Kitô Con Thiên Chúa”. (Ga 6, 67-70). Con tin tưởng rằng Ngài không chỉ bảo vệ sự sống của chúng con trên trần gian này mà còn ban cho chúng con sự sống đời đời trong Nước Chúa. Amen.
Ngọc Dung