Cầu nguyện cho các thành viên trong gia đình và bạn bè đã khuất của chúng ta có thể được xem là một cách để bày tỏ lòng biết ơn đối với cuộc sống của họ nơi trần thế.
Khi những người thân thiết nhất với chúng ta qua đời, chúng ta có thể cảm thấy đau buồn vì chúng ta không còn có thể bày tỏ lòng biết ơn đối với họ vì những điều tốt đẹp mà họ đã mang đến trong cuộc đời của chúng ta. Có thể chúng ta đã muốn cám ơn họ lần cuối, nhưng không thể thực hiện được vì một cái chết đột ngột.
Tuy nhiên, trong tư cách là người Công giáo, chúng ta tin rằng mình vẫn có thể bày tỏ lòng biết ơn đối với họ thông qua những lời cầu nguyện của chúng ta.
Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI đã giải thích về cách mà tình yêu của chúng ta có thể đến được tới thế giới bên kia trong Thông điệp Spe Salvi của ngài.
Tuy nhiên, linh hồn của người đã khuất có thể nhận được “sự an ủi và bổ sức” qua Bí tích Thánh Thể, cầu nguyện và bố thí. Niềm tin cho rằng tình yêu có thể vươn tới đời sau, việc cho đi và nhận lãnh mang tính cách hỗ tương là điều hoàn toàn có thể, trong đó thiện ý của chúng ta dành một ai đó tiếp tục vượt qua cả những giới hạn của sự chết - điều này đã trở nên một niềm xác tín của Kitô giáo qua nhiều thời đại và ngày nay vẫn còn là một nguồn mạch ủi an. Ai lại không cảm thấy cần thiết phải bày tỏ cho người thân yêu đã ra đi một dấu chỉ của lòng tốt, một cử chỉ của lòng biết ơn hay thậm chí là một lời cầu xin sự tha thứ?
Tình yêu của chúng ta có thể đến được với các thành viên trong gia đình và bạn bè thân yêu đã khuất của mình chủ yếu thông qua những lời cầu nguyện mà chúng ta dành cho họ.
Vì vậy, lời cầu nguyện của tôi dành cho người khác không phải là một điều gì đó xa lạ với người đó, dù cả sau cái chết.Trong tình trạng liên kết của Hữu thể, lòng biết ơn của tôi đối với người khác - lời cầu nguyện dành cho họ - có thể đóng một vai trò nhỏ trong cuộc thanh luyện của họ. Và vì không cần phải chuyển đổi thời giờ trần thế thành thời giờ của Thiên Chúa, nên trong sự hiệp thông của các linh hồn, thời giờ thế tục bị lược bỏ. Không bao giờ là quá muộn để chạm đến tâm hồn người khác, hay cũng chẳng bao giờ là hoài công vô ích. Bằng cách này chúng ta làm rõ thêm một yếu tố quan trọng trong khái niệm về hy vọng của Kitô giáo. Về cơ bản, niềm hy vọng của chúng ta lúc nào cũng là niềm hy vọng của người khác; chỉ như thế điều này mới thật sự là niềm hy vọng dành cho cả tôi nữa.
Thật là an ủi khi biết rằng chúng ta vẫn có thể chạm đến người đã khuất theo một cách thiêng liêng nào đó. Họ vẫn có thể nghe thấy chúng ta và nhận được lòng biết ơn của chúng ta. Thực tế này mang lại cho chúng ta niềm hy vọng, vì biết rằng ngay cả thế giới bên kia cũng không thể tách chúng ta ra khỏi những người thân yêu của mình.
Chúng ta có thể nhớ nhung những người đã qua đời, nhưng qua những lời cầu nguyện, chúng ta vẫn có thể được nối kết với họ và giúp đỡ họ trên đường về thiên đàng.
Tác giả: Philip Kosloski - Nguồn: aleteia.org (23/11/2021)
Chuyển ngữ: Phil. M. Nguyễn Hoàng Nguyên