Ông liền đi khắp vùng ven sông Gio-đan, rao giảng, kêu gọi người ta chịu phép rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội.
Qua đoạn Tin Mừng này, tôi hình dung Gioan Tẩy Giả đến vùng “ven sông Gio-đan” để rao giảng. Tôi nhớ lại mình đã được học về Gio-đan là dòng sông mà những người Do Thái đã vượt qua để chiếm Đất Hứa, để từ bỏ một hoang địa mà họ đã lê bước trong suốt 40 năm. Hoang địa khô cằn sỏi đá cũng là nơi mà Gioan Tẩy Giả đến rao giảng và kêu gọi mọi người hãy sám hối ăn năn, vì Nước Trời đã đến gần.
Suốt cả hơn nữa thế kỷ, tôi đã sống trong hoang địa, tôi cũng đã được nghe Lời Chúa nhưng với một tâm hồn cằn cõi giữa bao tiếng ồn ào của thế gian. Khi có đủ mọi điều kiện vật chất và danh vọng thì tâm hồn tôi trống không buồn tẻ và linh hồn tôi khát khao Lời Chúa hơn bao giờ hết.
Như xưa kia Chúa đã gọi các ngôn sứ và Môi-sê để chuẩn bị và đưa dân Người đến miền Đất Hứa, thì ngày nay, Người đã dủ lòng thương xót, gọi các tín hữu, linh mục và một nữ tu đến nâng đở, giúp tôi đứng dậy, rời vùng hoang địa, vượt sông Gio-đan đến một nơi ân phúc mà Lời Chúa ngày càng thấm sâu trong tôi.
“Có tiếng người hô trong hoang địa: hãy dọn sẵn con đường cho Đức
Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi.Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng”.
Con đường tôi đi dù còn quanh co, chưa bằng phẳng nhưng tâm hồn tôi được lắp đầy với Lời Chúa. Lời Người là ánh sáng rọi chiếu con đường gồ ghề tôi đi, giúp tôi nhận ra những gì mình phải san bằng. Lời Chúa là niềm vui, niềm hy vọng, niềm cậy trông, là sức mạnh giúp tôi không nản lòng vượt lên trên những yếu đuối và thử thách, tiếp tục đứng dậy mỗi khi tôi vấp ngã.
Như Thánh Phanxicô thành Sales đã nói “Con muốn bắt đầu cuộc sống thánh đức, không những con phải từ bỏ tội, song còn phải cắt tỉa khỏi lòng con mọi vương vấn tội “, xin Thần Khí Chúa ban cho con ơn khôn ngoan và bền đỗ để con luôn biết lắng nghe và sống dưới sự hướng dẫn của Thần Khí trên con đường về nhà Chúa. Amen.
Agnes Kim Liên