“Trong những ngày gian nan, khi nước lũ cuốn đi bao của cải, vẫn còn một dòng chảy không bao giờ cạn — đó là tình người, là niềm tin và lòng cậy trông vào Thiên Chúa.”

Những ngày qua, lũ lụt ở miền Bắc diễn biến phức tạp. Bắc Ninh – quê tôi – chịu thiệt hại nặng nề. Bao gia đình tay trắng, cơ nghiệp gây dựng bao năm trôi theo dòng nước. Khi quê nhà đang gồng mình chống chọi, những người con xa xứ như chúng tôi chỉ biết hướng lòng về, thấp thỏm lo âu. Những cuộc điện thoại gọi mãi không ai nghe. Tiếng chuông ngân dài, đầu dây bên kia im lặng – nỗi bất an trong lòng lại dâng lên bội phần. Mấy hôm liền mất liên lạc, hôm nay chị tôi mới gọi được cho mẹ. Chúng tôi xúm quanh chiếc điện thoại, chờ tín hiệu chập chờn. Giọng mẹ vọng qua nghe lẫn trong tiếng gió, nhưng chỉ cần nghe tiếng mẹ thôi, lòng tôi đã thấy ấm lại.

Sau bao lời hỏi han, chị khẽ hỏi:

– Mẹ ơi, nước rút chưa?

Mẹ đáp:

– Nước rút hết rồi, con ạ…

Giọng mẹ trầm buồn, nặng trĩu. Tôi đứng lặng, chỉ kịp thưa “Vâng mẹ”, mà cổ họng nghẹn lại. Bởi tôi biết, không chỉ nước đã rút đi, mà còn cuốn theo cả mồ hôi, nước mắt, công sức của mẹ suốt bao năm lam lũ. Tôi hình dung mái nhà quê sau cơn lũ: tường loang lổ bùn đất, ruộng đồng xác xơ, đàn gà chẳng còn con nào.

Và mẹ – người đàn bà gầy gò – lại cặm cụi dọn dẹp từng góc nhỏ. Nước rút rồi, nhưng lòng mẹ chắc vẫn chưa yên. Nước rút rồi, nhưng nỗi lo trong lòng mẹ vẫn mênh mông như những ngày mưa lũ. Giá như nước có thể rút đi cả những lo toan của mẹ, của bao người dân quê tôi…
Nhưng không, nước chỉ biết chảy đi, mang theo của cải, chứ không mang nổi nỗi nhọc nhằn, những âu lo chồng chất trong lòng người.

Khi mặt đất đã khô, nỗi lo vẫn còn đó — trong ánh mắt mẹ nhìn mái nhà nứt nẻ, trong tiếng thở dài của người cha mất mùa, trong bước chân đứa trẻ đi tìm lại cuốn vở trôi dạt. Giá như nước có thể rút đi những đêm mẹ mất ngủ, rút đi nỗi sợ mỗi khi nghe tiếng mưa, rút đi cả lo toan về miếng cơm manh áo…

Nhưng nước không biết an ủi. Nó chỉ rút đi những gì thấy được, còn để lại trong lòng người những điều không ai đo được là nỗi đau, là sự kiên cường, là niềm tin. Rồi mẹ lại đứng dậy – như bao người mẹ khác trên mảnh đất này. tin rằng sau giông bão, mặt trời sẽ lại lên, ruộng đồng sẽ lại xanh, và nỗi lo hôm nay sẽ hóa thành sức mạnh cho ngày mai.

Dù cơn lũ đã rút, mang theo bao mất mát, nhưng trong tôi vẫn dâng lên niềm biết ơn sâu sắc.
Biết ơn – không phải vì những đổ nát, mà vì trong gian khó ấy, tôi thấy sáng lên tình người. Người với người nương tựa, chia nhau từng gói mì, từng chai nước. Nhà cao cưu mang nhà thấp. Người còn đỡ người mất.

Tôi thấy những bàn tay người lính, người dân siết chặt nhau giữa dòng nước bạc; thấy nụ cười ướt nhòa bùn đất mà vẫn rạng rỡ niềm tin. Cơn lũ có thể cuốn đi tài sản, nhưng không thể cuốn đi tình người – tình quê – tình đồng bào. Thứ tình ấy sẽ còn neo lại mãi trong tim mỗi chúng tôi, như ánh lửa ấm trong đêm giông bão.

Lạy Mẹ Maria – Mẹ Sự Sống, xin ủi an những người mẹ vùng lũ, nâng đỡ những gia đình đang oằn mình sau giông bão. Xin cho niềm tin và tình người tiếp tục được nhân lên, để từ trong mất mát, quê hương chúng con lại trổ sinh hoa trái của hy vọng và yêu thương.

 

Người viết: Một người con xa quê – hướng lòng về Giáo Phận Bắc Ninh yêu thương

https://giaophanbacninh.org/me-oi-nuoc-rut-chua/