Minh Tuệ, MTG Vinh
Hai vạch? Mẹ không dám tin vào mắt mình. Bước chân không còn vững, mẹ ngồi sụp xuống sàn nhà để mặc những dòng nước mắt lăn dài trên gò má. Thật rất lâu sau, mẹ đưa tay tìm chiếc điện và nhắn tin cho bố: “Em có thai rồi”!
Bố trả lời tin nhắn ngay lập tức: “Em giỡn hả? Chẳng phải chúng ta mới lần đầu sao?”.
- Em không biết nhưng là thật.
- Bỏ đi...!
- Nhưng... đó là một sinh mệnh.
- Giờ sự nghiệp của anh chưa vững, anh chưa muốn lập gia đình lúc này. Vả lại, em cũng chưa tốt nghiệp.
- ......
Mẹ rơi vào hoảng loạn, trái tim vỡ vụn và cổ họng nghẹn ứ. Con đã giật mình khi bố ném chiếc điện thoại xuống giường, miệng lẩm bẩm “khốn kiếp!”. Nước mắt con tuôn rơi theo dòng nước mắt của mẹ. Dù chỉ mới hai tuần tuổi nhưng con đã biết sợ. Triền miên trong con là những nỗi sợ vô hình. Mấy ngày trước con thấy mẹ đọc tin tức trên Internet: có chị sinh viên nào đó đến nhà bạn trai chơi, đau bụng rồi sinh con trong nhà vệ sinh; ngay sau đó, chị ấy bỏ con vào túi bóng và thả rơi từ tầng 14 của khu chung cư cách thản nhiên. Mẹ đã thầm trách cô gái ấy ác tâm.
Lúc này đây tâm trí của mẹ hoàn toàn trống rỗng. Sau hồi lâu bưng mặt khóc, mẹ mở máy tính lên và gõ dòng chữ: Những cơ sở phá thai chui an toàn. Nhanh hơn những tia chớp, hàng triệu ngàn kết quả được hiển thị trên màn hình, cùng với đó là nhan nhãn những tiêu đề “Hậu quả của phá thai”. Hàng loạt hình ảnh các thai nhi bị cắt bỏ từng phần nhỏ và được gắp ra khỏi cơ thể mẹ bằng dụng cụ y tế...Mẹ không thể xem tiếp...!
Những ngày này với mẹ thực sự rất khó khăn. Mẹ đã không đến trường và liên tục từ chối các cuộc điện thoại, tin nhắn của bố. Nhốt mình trong căn phòng nhỏ, mẹ chỉ khóc! Những ngỗn ngang giằng co nơi tâm trí giày vò trái tim mẹ.
Con đã rất sợ hãi! Số phận của con sẽ ra sao? Con sẽ như những thai nhi vô danh nơi nghĩa trang trắng xóa trên vùng đồi núi hẻo lánh mà mẹ đã từng có dịp ghé thăm? Hay con sẽ được may mắn hơn những thai nhi đó, sẽ được chào đời trong tình yêu và sự bao bọc của mẹ?
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Tự co cúm lại trong lòng mẹ và tự hỏi: Ai sẽ là người bảo vệ con?
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Sáng nay, mẹ đưa con đến nơi mẹ và bố gặp nhau lần đầu tiên. Mảnh ký ức này cùng với những cung bậc cảm xúc của nó đến bây giờ vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim mẹ.
Mẹ của con có mái tóc xoăn ngang vai màu hạt dẻ, có đôi mắt của những chú bồ câu, miệng chúm chím nụ cười duyên với hai lõm “chữ tiền” và làn nước da trắng. Mẹ của con thật sự rất đẹp! Trang phục yêu thích của mẹ là những chiếc áo phông rộng thùng thình với những chiếc quần Jean “rách” được phối cùng những đôi giày thể thao đủ màu sắc. Mẹ của con là một cô gái cá tính và hiện đại! Ngoài việc học bá ở trường, mẹ còn là một tay nhiếp ảnh cừ khôi. Trong một lần lang thang ở Công Viên sau giờ học buổi hoàng hôn để “chộp cảnh tiên độc và lạ”, vì mải mê với “đối tượng” nên mẹ đụng phải bố. Bố lo bắt lấy chiếc canon của mẹ nên chiếc điện thoại của bố vỡ tan tành.
Bố con tốt nghiệp nghành kiến trúc và đã đi làm được vài năm. Mẹ cao 1m65 vẫn thấp hơn bố hẳn một cái đầu. Chiều hôm ấy, bố tan làm sớm hơn bình thường với ý định tìm một góc nào đó yên tĩnh ở công viên và phác thảo ý tưởng cho công trình mới thì gặp mẹ.
Chuyện tình của bố và mẹ đã bắt đầu từ đó!
Trước đây, mọi công việc của bố đều do bố tự làm lấy. Nhưng từ khi có mẹ, bố đã bắt đầu học cách cùng làm với mẹ.
Có lẽ bố và mẹ sẽ vẫn rất tốt nếu không có ngày Valentine đó! Nếu buổi tối hôm đó bố vẫn trở về nhà như bình thường... Nếu buổi tối hôm đó bố không rỉ vào tai mẹ những lời ngọt ngào... Nếu buổi tối hôm đó mẹ không trở nên yếu đuối nhưng mạnh mẽ, dứt khoát từ chối lời đề nghị của bố... thì con đã không trở thành gánh nặng và niềm đau của bố mẹ lúc này!
Con là kết tinh tình yêu của bố và mẹ, chỉ là con xuất hiện không đúng thời điểm thôi, phải không ạ?
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Tự co rúm lại trong lòng mẹ và tự hỏi: Ai sẽ là người bảo vệ con?
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Bố đã không đến gặp mẹ từ ngày nhận được dòng tin nhắn đó. Bố “ăn không ngon, ngủ không yên” và liên tục hối mẹ bỏ con. Trông bố phờ phạc đi nhiều!
Bố yêu mẹ nhưng bố chưa sẵn sàng để có con trong cuộc đời này. Giữa bố và con lúc này, mẹ phải lựa chọn: tiếp tục bên cạnh bố và bỏ con hoặc chỉ có con mà không còn bố.
Con thương bố nhiều và con mong bố cũng yêu con. Được thành hình trong dạ mẹ đã là một quà tặng rất lớn nhưng được hiện hữu trên cuộc đời này lại là một quà tặng lớn hơn. Số phận của con sẽ ra sao hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của bố mẹ.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Tự co rúm lại trong lòng mẹ và tự hỏi: Ai sẽ là người bảo vệ con?
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Con đã tròn một tháng tuổi và lớn bằng hạt vừng. Con bắt đầu cảm nhận được nhịp tim của mẹ hòa lẫn với nhịp tim của con bằng chính ống tim nhỏ xíu của mình.
Suốt 2 tuần qua, đêm nào mẹ cũng trằn trọc, khó ngủ. Đêm nay cũng thế! Vừa chợp mắt được một lúc, con thức giấc bởi tiếng la hét kinh hoàng của mẹ. Mẹ bị dồn vào góc tường, xung quanh mẹ: ông bà, thầy cô giáo, bạn bè... Tất cả đều chỉ tay vào mẹ chì chiết và đay nghiến:
- Chưa có chồng mà có chửa. Mày đang bôi tro trét trấu lên mặt bố mẹ mày đấy, con ơi là con!
- Tao không có đứa con như mày! Nhà này vô phúc quá rồi!
- Nhìn bên ngoài đoan trang, hiền thục là thế. Đúng là “ngấm ngầm mà giẫm chết voi”!
- Thông minh, giỏi giang xinh đẹp như mày, tiền đồ sáng lạng như thế. Giờ thì coi như xong!
- Bỏ nó đi. Nó sẽ khiến cuộc đời em đi vào ngõ cụt!
- ...........
Quá hoảng sợ, mẹ ngồi bật dậy và khóc nức nở giữa đêm khuya. Một lần nữa, mẹ khởi động máy tính và tìm lại những địa chỉ phá thai chui an toàn của mấy hôm trước.
Đồng hồ đã gần điểm 1h sáng nhưng mẹ vẫn nhấc điện thoại gọi cho bố. Bố gần như bắt máy ngay lập tức:
- Em xử lý xong chưa?
- Cuối tuần này anh rảnh không, có thể đi cùng em? - Mẹ nói trong làn nước mắt.
- Bố nhỏ nhẹ trả lời rồi tắt điện thoại.
Con cố vùng vẫy, giãy giụa tìm chút không khí để duy trì nhịp thở. Ống tim nhỏ xíu của con như vụn vỡ. Con thương bố mẹ và con khao khát được sống. Nhưng điều duy nhất con có thể làm lúc này là đau cùng nỗi đau của bố mẹ và gặm nhấm nỗi đau riêng của mình con.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Tự co rúm lại trong lòng mình và tự hỏi: Ai sẽ là người bảo vệ con?
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Ngày mai đã là ngày cuối tuần. Thời gian con tồn hữu trên cuộc đời chỉ còn tính bằng những phút giây.
Đêm nay... Đêm nay nữa thôi là con phải xa bố mẹ, xa thế giới mà con chưa được một lần nhìn ngắm... xa cuộc đời mà con chưa bao giờ được sống!
Gần 2h sáng rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ được. Con cảm nhận bàn tay mẹ đang vỗ về con. Mẹ biết con cũng không ngủ được hay mẹ đang nói lời tạm biệt con? Khóe mắt con trở nên cay xè! Con dùng tất cả sức bình sinh để van xin: Mẹ ơi! Xin hãy cho con một cơ hội để sống, một cơ hội được có mặt trên cõi đời! Con hứa sẽ không khiến mẹ buồn lòng! Con hứa sẽ ngoan, sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. Mẹ ơi, xin đừng bắt con xa mẹ.
Tiếng van lơn của con im bặt khi nhìn thấy những giọt mồ hôi lăn trên vầng trán mẹ cùng với những tiếng kêu thất thanh: Đừng! Đừng! Đừng giết con tôi!
Trong giấc ngủ chập chờn, mẹ mơ thấy “người ta” đang chuẩn bị ống hút để chia cách mẹ và con, để con mãi mãi đi về cõi hư vô.
Mẹ sẽ hạnh phúc chứ nếu không có con bên cạnh? Mẹ sẽ an nhiên sống tiếp một cuộc đời an yên?
Mẹ hãy luôn bình an mẹ nhé và đừng quên con. Dù có như thế nào mẹ cũng hãy nhớ là con luôn yêu mẹ.
Tạm biệt bố và mẹ!
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Tự co rúm lại trong lòng mẹ và tự hỏi: Ai sẽ là người bảo vệ con?
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Sau một hồi lòng vòng qua các ngõ ngách, chú ngựa sắt “siêu chất” của bố đưa mẹ và con đến “NƠI CẦN ĐẾN”. Các dãy ghế chờ ở sánh tầng 1 đều chật kín người. Phải chăng trên đoạn đường rời bố mẹ đến một nơi hoàn toàn xa lạ, con không cô đơn khi có rất nhiều những người bạn cùng cảnh ngộ? Con tự hỏi trong nước mắt. Bố mẹ đã chỉ im lặng! Hằn sâu trong những đôi mắt ấy là những đớn đau giày vò. Bố mẹ cũng đã không dễ dàng gì khi quyết định số phận cho con, phải không ạ?
Tiếng cô y tá gọi tên mẹ bóp nghẹt ống tim nhỏ xíu của con! Rời vòng tay bố, mẹ lê gót chân vào phòng theo sự hướng dẫn của cô y tá.. Nhịp đập của trái tim con trở nên dữ dội và khẩn thiết hơn bao giờ hết. Dường như trái tim mẹ cũng vậy. Nằm trên giường phẫu thuật, nước mắt mẹ chảy thành dòng... ướt đẫm gối. Con sẽ mãi chỉ là một thứ gì đó hoàn tàn hư vô trống rỗng trong vũ trụ mênh mông.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Tự co rúm lại trong lòng mẹ cùng những bịn rịn của khoảnh khắc chia ly, con nghẹn ngào thốt lên: Bố mẹ đã ruồng rẫy con! Và con không còn được ai bảo vệ!
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Giữa những niềm đau “xa mẹ, mất con”, bố mang theo trong trái tim những hoài bão lớn hơn và tung cánh ở trời Tây. Con đã nhìn thấy bố tay trong tay và hôn một cô gái nào đó mà không phải là mẹ trên bãi biển.
Bố đang vui với niềm vui mới nhưng dường như tận sâu trong đáy lòng, nỗi đau “xa mẹ và mất con” dai dẳng ám ảnh bố giữa những đêm cô đơn triền miên trong những giấc mơ. Nhiều đêm con giật mình thức giấc khi nghe giọng bố hoảng loạn: Bố xin lỗi! Bố xin lỗi! Bố xin lỗi con!
Bố nghĩ rằng con đã không còn tồn tại trên cuộc đời này, và bố đang bị lương tâm cắn rứt, dày vò. Mỗi đêm chỉ cần nhắm mắt, bố lại thấy một thiên thần với đôi cánh trắng đang vui cười hồn nhiên bổng khóc ré lên: Bố ơi, cứu con! Bố ơi, xin đừng giết con!
Bố đã không biết rằng, mẹ đã bảo vệ con và đưa con thoát khỏi “NƠI CẦN ĐẾN” ấy cách ngoạn mục. Khi các dụng cụ để hút con ra khỏi lòng mẹ đã sẵn sàng, cô bác sĩ bắt đầu “làm việc cần làm”, đột nhiên mẹ ngồi bật dậy và khóc nức nở thành tiếng. Mẹ hét lớn với cô bác sĩ: Các ngươi không được giết con tôi! Không được giết con tôi! Các ngươi không có quyền!
Và theo lối hành lang phía sau, mẹ rời “NƠI CẦN ĐẾN” để mặc bố chờ bên trong.
Ra đến đầu hẻm, mẹ tình cờ gặp cô giáo Huyền Tâm - cô giáo chủ nhiệm của mẹ, cô đang loanh quanh con hẻm tìm địa chỉ nhà của một người bạn mới chuyển tới. Rất nhanh, cô nhận ra những khác thường của mẹ. Và cũng rất tế nhị, cô lặng lẽ đưa mẹ và con về nhà cô. Cô giáo Huyền Tâm đã vực mẹ ra khỏi vũng lầy của đoạn đường vừa qua, đã thắp cho mẹ một tia sáng hy vọng và niềm tin ở cuối ngõ cụt của đường hầm tăm tối.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Buông mình an bình trong lòng mẹ và tự nh: Mẹ sẽ luôn bảo vệ con bằng cả mạng sống.
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Hôm nay con đã tròn ba tháng tuổi, cũng đã gần hai tháng bố không còn ở bên cạnh mẹ và con. Mừng con đã hoàn thiện những phát triển quan trọng nhất của cơ thể với 25g cân nặng và 8,7cm chiều dài từ đầu đến mông, cũng như để chúc mừng mẹ vừa đạt giải thưởng cao trong cuộc thi “Nhiếp ảnh tài ba”, mẹ đã dẫn con đi ăn chè khúc bạch ở quán dạo trước vẫn thường đến cùng nhau.
Tầm mắt của mẹ đã không rời khỏi chiếc ghế đối diện - chỗ bố thường ngồi mỗi lần đến đây cùng mẹ. Trái tim mẹ nhói đau! Nước mắt chực trào ra. Mẹ rất nhớ, rất nhớ bố! Từ ngày bỏ mặc bố một mình ở “NƠI CẦN ĐẾN”, mẹ đổi số diện thoại, chuyển chỗ trọ, hủy facebook và cắt đứt liên lạc với bố. Mẹ cảm thấy yếu lòng và không biết phải xử sự như thế nào khi đứng trước bố. Ly chè khúc bạch hôm nay dường như không ngon như mọi ngày. Phải mất rất lâu mẹ mới ăn hết ly chè đó.
Để được chọn con, mẹ đã hy sinh tất cả và từ bỏ mọi thứ.
Để đổi lấy con, mẹ chấp nhận đối diện với dư luận và đối mặt với những thử thách cam go phía trước.
Và để được yêu con, mẹ dùng chính sinh mạng và cả cuộc đời của mẹ.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Mẹ sẽ là người bảo vệ con!
Mẹ vừa tuột mất cơ hội trở thành một thực tập sinh ở đất nước mẹ đã từng ấp ủ những ước mơ. Mẹ mỉm cười đáp lại sự nuối tiếc của cô giáo Huyền Tâm rồi từ tốn nói: “Cuộc đời là chuỗi những lựa chọn và đánh đổi mà cô. Có sự lựa chọn nào mà bản thân không phải hy sinh và mất mát một thứ gì đó? Em không hối hận vì quyết định của mình. Yêu thương và chăm sóc đứa bé này thật tốt là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này của em rồi cô ạ!”.
“Em là cô bé dám làm dám chịu bằng một trái tim nhân hậu. Cô có lòng tin ở em, em nhất định sẽ không chỉ là một người mẹ tốt những sẽ là người mẹ vĩ đại nhất của nhóc tỳ này. Cô luôn cầu chúc cho em những điều tốt đẹp nhất. Hãy gọi cho cô bất cứ lúc nào nhé” - Cô giáo Huyền Tâm nắm lấy bàn tay mẹ và nói.
- Dạ em cám ơn cô rất nhiều.
Cô giáo vỗ nhẹ bụng mẹ rồi nói với con: “Nhóc tỳ, con may mắn vì có một người mẹ như thế này đấy. Cô chúc con sẽ luôn hạnh phúc cùng mẹ nhé”.
Con cố gắng cử động để cảm ơn cô giáo. Cùng với mẹ, con cảm thấy an tỉnh hơn bao giờ hết. Mọi thứ trên cõi đời này đều chóng qua như dòng nước chảy xuôi, chỉ có tình yêu mẹ dành cho con là còn mãi.
Rong ruỗi cùng mẹ trên những địa danh du lịch của đất nước, con cảm nhận được sự vất vả của mẹ khi có thêm con! Mẹ vừa phải làm tốt công việc của một thực tập sinh Hướng dẫn viên du lịch, vừa phải làm mẹ và làm bố của con. Nhiều đêm liền mẹ thức trắng để phiên dịch những tài liệu liên quan đến những hành trình mới. Đôi mắt mẹ thâm quàng vì thiếu ngủ và làn da trắng của mẹ cũng bắt đầu sạm đi vì rám nắng. Dù mệt mỏi nhưng mẹ luôn dành thời gian để nói chuyện với con, cho con nghe những bản nhạc cổ điển mẹ thích và hát cho con nghe những ca khúc Tiếng Anh.
Con rất thương mẹ! Lòng tự nhủ lòng sẽ không cử động nhiều để gánh của mẹ bớt nặng đi phần nào. Giả như có bố bên cạnh mẹ con mình lúc này, mẹ nhỉ? Nếu biết con còn tồn tại trên đời này, bố có yêu con không? Hay con mãi sẽ chỉ là một “Kỳ đà cản mũi” bước tiến sự nghiệp của bố?
Sinh ra trong vòng tay yêu thương của mẹ đã là một niềm vui, nhưng được chào đón trong tình yêu của cả bố và mẹ thật là hạnh phúc cho con biết bao! Phải chăng con không xứng đáng để được hưởng niềm hạnh phúc đó? Niềm hạnh phúc được cả bố và mẹ bảo vệ con?
Đêm cuối tuần mẹ lang thang dọc bải biển, thả hồn trôi theo những gợn sóng và để gió phả vào mặt hương vị mặn chát của biển. Rồi lặng lẽ, mẹ kể con nghe chuyện bố tỏ tình mẹ.
Hôm ấy cũng là ngày cuối tuần, lớp mẹ tổ chức dã ngoại ở bải biển. Sau khi hát hò, nhảy múa và đốt lửa trại đến nữa đêm, mọi người về trại nghỉ ngơi. Mẹ vừa chợp mắt thì bố gọi điện thoại tới: “Em ra bãi biển đi, bây giờ luôn nhé. Từ chổ trãi của em hướng biển đi thẳng”.
Nửa tin nữa ngờ về sự xuất hiện của bố, mẹ khoác vội chiếc áo rồi đi ra ngoài. Cách mặt biển khoảng chừng vài chục bước chân, mẹ chợt khững người lại vì không nhìn thấy bố con. Đang lúc đưa mắt tìm kiếm xung quanh, mẹ nghe tiếng “tách”. Và...con biết không tiểu thiên thần... mẹ đang đứng giữa một vòng trái tim rất lớn được kết bằng ánh điện và hoa hồng đỏ, tên bố và mẹ được đan kết ở trung tâm trái tim. Bố con xuất hiện cùng cái đàn ghitar và hát vang ca khúc “Làm người yêu anh nhé, baby”. Giữa màn đêm tĩnh mịch nhưng mẹ cảm nhận hai má của mình đỏ ửng. Đám bạn cùng lớp với mẹ không biết từ lúc nào đã tụ tập thành vòng tròn xung quanh bố mẹ và la lớn. Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!
Và kết quả như thế nào thì con cũng đoán được phải không bé con của mẹ? Đó là lần đầu tiên mẹ ngắm cảnh mặt trời mọc và cùng với bố con. Đó cũng là lần đầu tiên mẹ trao nụ hôn của mình cho một người đàn ông – là bố con – và sẽ là người yêu duy nhất trong cuộc đời mẹ. Có thể hiện tại và mãi về sau này, bố không còn yêu mẹ và con nhưng con hãy nhớ điều này: bố đã từng rất yêu mẹ và mẹ tin bố cũng rất yêu con, chỉ là những nông nổi nhất thời của tuổi trẻ khiến bố tạm thời chưa nhận ra điều đó.
Bàn tay mẹ vỗ về con hay mẹ đang tự an ủi chính mình trong niềm xót xa nhớ bố? Mẹ không biết rằng, ở một nơi rất xa, bố đã có một tình yêu mới. Dường như bố đang cố gắng để khỏa lấp những khoảng trống vô hình đáng sợ bên trong. Có gì đó từ sâu trong trái tim bố đang dần đổ vỡ và đớn đau khôn cùng. Phải chăng, bố vẫn chưa thể an nhiên để sống tiếp một cuộc đời an yên như mẹ và con?
Được chào đời trong vòng tay yêu thương của cả bố và mẹ là niềm hạnh phúc lớn lao cho cuộc đời con.
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Từ chối dứt khoát lời đề nghị trở thành giảng viên của trường, gạt phăng luôn lời mời làm việc của một vài công ty du lịch quốc tế, theo sự hướng dẫn và giúp đỡ của cô giáo Huyền Tâm, mẹ đưa con đến một căn nhà nhỏ xinh mọc bên cạnh dòng sông, xa xa là những dãy núi sừng sững, nhấp nhô như những cánh tay khổng lồ bao bọc lấy những cánh đồng xanh bát ngát thơm mùi lúa mới. Không khí ở thành phố mới lạ này thật dễ chịu. Quá đỗi tĩnh lặng và bình yên!
Không mất quá nhiều thời gian để mẹ dọn dẹp và bài trí lại không gian ngôi nhà theo phong cách của mẹ với ưu tiên số một là tốt nhất cho con. Cũng không phải chờ đợi quá lâu để mẹ có thể tìm được một công việc thích hợp và phù hợp với tiêu chí hàng đầu là dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Vừa hay, tạp chí Hừng Đông - cách ngôi nhà mẹ và con ở một quãng đường không xa, đang cần tuyển gấp một nhiếp ảnh làm việc ngắn hạn trong khoảng thời gian nhiếp ảnh chính của tạp chí đi tác nghiệp và bồi dưỡng nghiệp vụ ở nước ngoài.
Con biết, không có bố bên cạnh, lắm lúc mẹ cảm thấy cô đơn và buồn tủi, không ít lần mẹ cảm thấy chạnh lòng và cũng đã biết mấy lần mẹ cảm thấy sợ! Mẹ của con luôn tỏ ra là một người phụ nữ mạnh mẽ, bản lĩnh và dường như những cuồng phong của biển đời ngoài kia cũng không thể nào khiến mẹ gục ngã.
Mẹ! Được làm con của mẹ đã là ân phúc bao la vô bờ bến của Thượng Đế dành cho con. Được che chở và bảo vệ trong biển cả tình yêu của mẹ lại là hồng ân mênh mông hơn cả vũ trụ hùng vĩ này.
Con chưa thể giúp mẹ vơi đi những nhọc nhằn. Sự phát triển và lớn lên từng ngày của con bao nhiêu là bấy nhiêu vất vả mẹ mang thêm vào mình. Mẹ luôn yêu con cách hoàn hảo nhất. Con không hứa sẽ là một đứa con giỏi giang và thành công như “con nhà người ta”, chỉ xin nguyện làm một đứa con ngoan yêu mẹ. Yêu mẹ phần của con và cả phần của bố!
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Trái tim của con đã loạn nhịp và rộn ràng biết nhường nào khi cảm nhận được bố đã ở rất gần, rất gần bên con. Niềm vui của con chưa kéo dài được bao lâu, thêm một lần nữa, con thầm khóc trong lòng mẹ cùng những nỗi niềm riêng.
Sân bay nhộn nhịp với kẻ đón - người đưa, kẻ đi - người ở lại. Mỗi người mang trong mình những tâm trạng và những dòng suy nghĩ khác nhau, không ai giống ai. Giữa đoàn người đông đúc, bố con sánh đôi và sóng bước cùng một cô gái nào đó - cô ấy có mái tóc xoăn với làn da trắng mịn và dáng người thanh mảnh - giống mẹ - nhưng không phải là mẹ. Con nhận ra cô gái đó! Cô ấy chính là cô gái bố đã hôn trên bãi biển hôm nào, là người đã cùng bố vui vẻ trong lúc mẹ một mình lẻ loi đơn chiếc đối diện và vượt qua những nghiệt ngã của cuộc đời. Cô Diệu Linh đã là người lấp khoảng trống … là người thay thế vị trí của mẹ trong trái tim của bố.
Bố của con!
Phải chăng tất cả mọi chuyện xảy ra đều là mẹ tự nguyện nên hậu quả như thế nào mẹ con phải gánh chịu một mình? Bố của con không phải là một người vô tâm và vô trách nhiệm, đúng không bố? Ở một nơi không có bố, con và mẹ vẫn sống tốt nhưng sẽ tốt biết mấy nếu có bố bên cạnh. Trong phần đời đau khổ đã qua, bố đã mang đến cho mẹ những hạnh phúc ngọt ngào và bố có thể tiếp tục cho mẹ những ngọt ngào hạnh phúc trong suốt phần đời khổ đau còn lại? Đã từ rất lâu, trái tim mẹ quặn thắt và nhói đau mỗi khi nhớ về bố. Bố là mối tình đầu và sẽ là duy nhất của mẹ. Bố có còn yêu mẹ và sẽ yêu con? Bố sẽ an nhiên sống tiếp một cuộc đời an yên dù không có mẹ và con bên cạnh chứ? Bố của con sẽ thực sự hạnh phúc?
Bố! Dù bố không còn yêu mẹ và chưa bao giờ yêu con. Dù bố không còn nhớ mẹ và sẽ chẳng bao giờ biết đến sự hiện hữu của con… Mẹ và con vẫn mãi yêu bố! Và mẹ sẽ yêu con cả phần của bố như mẹ đã từng yêu bố cả phần của con. Cho dù có như thế nào…bố luôn mãi là bố của con!
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Tiệc chào mừng bố hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện cao cấp và đem về cho công ty giải thưởng danh dự kéo dài đến nửa đêm. Mọi người đi tăng ca, một mình bố lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Bố đã lặng người đi rất lâu khi bước chân vào căn phòng của chính mình. Ngập tràn trong tâm trí bố lúc này là những ký ức về mẹ. Trên bàn làm việc vẫn còn đó tấm hình bố nắm chặt bàn tay mẹ. Ở cuối căn phòng, rất nhiều cung bậc cảm xúc cùng những kỷ niệm ùa về qua những tấm hình chụp khuôn mặt của bố với đủ mọi sắc thái biểu cảm và kiểu dáng được treo, dán đầy trên góc “Thầm Lặng”. Bố đã từng cằn nhằn sao mẹ chụp nhiều hình ảnh của bố, mẹ cười típ mắt trả lời: “Em sẽ chụp hình anh đến khi nào chân dung anh khắc thật sâu vào trái tim em, đến nỗi dù có như thế nào cũng không thể nào quên hay xóa được”. Và mẹ cũng đã từng hỏi bố tại sao chẳng có nổi một tấm hình của mẹ. Bố trả lời đắc ý: “Vì em đã chiếm trọn trái tim anh và anh cũng đã xăm luôn hình em lên đó rồi nên chẳng cần những tấm hình làm gì”.
Bố đang rất đau lòng! Từ bao giờ nhỉ, trái tim bố tê tái và nghẹn ngào mỗi khi nhớ mẹ? Tiếng chuông điện thoại đưa bố quay về thực tại - là cô Diệu Linh:
- Alô - Giọng bố lí nhí.
- Anh chưa ngủ sao? Cô Diệu Linh hỏi.
- Uh, anh mới từ bữa tiệc liên hoan của công ty về. Em cũng chưa ngủ à?
- Lệch mũi giờ nên em cũng hơi khó ngủ.
- Từ từ sẽ thích nghi lại thôi.
- Đúng rồi. Cuối tuần này anh rảnh không? Em có hai vé đi xem triển lãm tranh. Anh đi cùng em không?
- Ok em. Cuối tuần gặp nhau.
- Ok, tạm biệt anh. Ngủ ngon!
….. Chập chờn trong giấc ngủ, bố đã liên tục gọi tên mẹ: “An Tĩnh! An Tĩnh!.. Em đừng đi.. Xin đừng rời bỏ anh…!”. Mẹ của con cũng đã giật mình thức giấc vì tiếng gọi đó, dẫu hai người ở hai phương trời cách biệt.
Đêm nay, bố và mẹ của con đã mơ cùng một giấc mơ. Mẹ bồng con trên tay và thanh thản rời đi trong sự cố gắng níu giữ và van xin của bổ.
Bố! Trong trái tim của bố còn có mẹ, xin bố hãy quay về bên mẹ và con, được không? Mẹ cần bố! Và con, con cần bố, cần tình yêu thương của bố hơn bất cứ ai và bất cứ điều gì trong cuộc này.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Bố có thể cùng mẹ bảo vệ con?
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
- Khánh Dương, lâu rồi mẹ không gặp An Tĩnh, không thấy con bé đến nhà chơi. Hai đứa đang cãi nhau à? - Bà nội lên tiếng hỏi bố trong bữa sáng.
- Bố im lặng chốc lát rồi ngẩng đầu lên gượng cười trả lời: “Con đã không liên lạc với cô ấy từ hôm con đi Pháp rồi mẹ”.
- Sao vậy? Con bé dễ thương đó, con đã làm gì tổn thương nó phải không? - Ông nội không giấu nổi sự tức giận.
- Không phải đâu bố mẹ, là cô ấy đổi số điện thoại. Haiza, chuyện dài lắm. Bố mẹ đừng biết thì hơn. Với lại, con cũng đã có người yêu mới rồi. Khi nào thuận tiện con sẽ giới thiệu cô ấy với bố mẹ.
- Không hiểu sao thời gian này mẹ lại thường xuyên nhớ An Tĩnh. Mà mỗi lần nhớ nó, mẹ lại cảm thấy nghẹn lòng, cứ như mẹ đã đánh mất một thứ gi đó quý giá lắm.
- Con ăn no rồi ạ. Con chào bố mẹ, con đi!
- Bố rời nhà…. lòng nặng trĩu.
…. Cô Diệu Linh đã chờ bố ở phòng triển lãm. Chủ đề của buổi Triễn Lãm hôm nay là HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN. Mỗi bức tranh lột tả những đặc nét riêng khác biệt của mỗi tác giả với những cảm nhận tinh tế từ những điều hết sức bình dị trong cuộc sống thường ngày mà nhiều khi con người ta không trân quý đủ.
Bố dừng lại trước hai bức tranh sơn dầu, không quá cầu kỳ về hình thức và trau chuốt đường nét vẽ nhưng có chút gì đó chạm đến trái tim bố. Bố nhìn thật sâu vào người đàn ông trẻ tuổi trong bức tranh thứ nhất. Anh ta trông thật hạnh phúc, cả thế giới của anh ta dường như thu nhỏ lại nơi đứa con bé bỏng. Đôi tay anh giang rộng chờ đón tiểu thiên thần chập chững những bước đi đầu tiên đến trong vòng tay bố. Theo sát ngay sau là một cô gái trẻ rạng rỡ nụ cười trên khuôn mặt vỗ tay khích lệ.
Bố cũng đã không thể rời mắt khỏi bức tranh thứ hai được đặt ngay bên cạnh. Một nhóc tỳ sơ sinh bé bỏng đang say giấc nồng thảnh thơi trong vòng tay ấp yêu của bố mẹ nó, dù bên ngoài trời kia giông tố bão bùng.
Vang dội lên trong cõi lòng bố lúc này là tiếng gào thét của con đã bao đêm giày vò bố giữa những cơn mơ: “Xin đừng bỏ con, bố ơi! Bố ơi, cứu con…!” Bố dặn lòng phải quên những vụn vỡ kỷ niệm đau thương để viết tiếp những trang cuộc đời tươi đẹp nhưng bố đã không thể ngăn những dòng nước mắt. Những nỗ lực gạt bỏ hình ảnh mẹ suốt thời gian qua trở thành vô ích. Trái tim bố lúc này chìm ngập những day dứt của nỗi nhớ mẹ và những giày vò vì đã yêu cầu mẹ bỏ con. Bố nuối tiếc, bố ân hận, bố căm ghét bản thân đã quá nhu nhược, quá hèn mạt và độc ác khi chính tự tay bố đã phá vỡ hạnh phúc của chính mình, cướp mất niềm hạnh phúc mong manh của mẹ và hủy diệt luôn khát vọng sống của con!
Bỏ mặc cô Diệu Linh, bố chạy vụt ra khỏi căn phòng triển lãm và bắt đầu hành trình tìm mẹ. Bố như muốn lục tung cả thành phố này lên. Tất cả những nơi bố đã từng đến và đã từng đi qua cùng mẹ trước kia, giờ đây, bố không bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ nào. Trời bắt đầu mưa, mỗi lúc một lớn, cả người bố ướt sũng, nước mắt hòa lẫn trong niềm đau dưới cơn mưa.
Bố đã gần như tuyệt vọng! Gần một tuần nay, bố không nuốt nổi thức gì vào bụng, cổ họng nghẹn đắng, bố chỉ tha thiết một điều duy nhất: “An Tĩnh, em đang ở đâu?”. Bố đã không hề gọi tên con, dù chỉ một lần, nhưng con vẫn cảm thấy nhẹ nhõm nhiều. Chỉ cần bố tìm được mẹ, nhất định bố cũng sẽ tìm lại được con.
Bố! Những đớn đau giày xéo tâm can bố lúc này có lẽ không lớn bằng những nghiệt ngã một mình mẹ đã trải qua lúc bố đang vui cười với cô gái khác nơi đất lạ. Những cắn rứt và hối lỗi của bố lúc này sẽ là đôi chân đưa bố đi tìm lại tình yêu vốn dĩ thuộc về mà bố đã vô tình đánh mất và tình yêu dành cho mẹ sẽ là người hướng dẫn bố phải tìm mẹ ở đâu và phải tìm như thế nào?
Mặt trời bắt đầu ló dạng chào ngày mới cùng những tia hy vọng nhỏ lóe lên sưởi ấm trái tim con.
Con chờ bố đến đón mẹ và con! Chờ ngày gia đình mình đoàn tụ!
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Lang thang suốt hai tuần qua ở khắp mọi góc ngách trong thành phố, nhưng bố vẫn chưa tìm thấy mẹ. Cuộc triển lãm HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN sẽ kết thúc vào hôm nay. Bố đi thẳng tới quầy Ban Tổ Chức đề nghị mua lại hai bức tranh lần trước và được biết hai bức tranh đó sẽ được trao tặng cho quý khách nào có được sự đồng cảm với tác giả.
…. Mặt trời đã bắt đầu khuất núi nhưng cuộc gặp gỡ giữa bố và tác giả hai bức tranh chưa có dấu hiệu kết thúc. Bố đã tự bạch hết nỗi lòng của mình cho vị họa sĩ đó. Đáp lại câu chuyện đau lòng của bố, họa sĩ đó chỉ mỉm cười và ôn tồn nói:
- Thật ra, hai bức tranh đó không phải do tôi vẽ nhưng là của một cô học trò của tôi.
- Cô ấy có những cảm nhận rất tinh tế.
- Cậu biết cô bé đó. Tên nó là An Tĩnh.
- An …Tĩnh?
- Cậu không nhận ra tôi sao, Khánh Dương? Tôi đã từng gặp cậu một vài lần ở trường. Cậu đi chung với An Tĩnh.
Đến lúc này bố mới thực sự nhìn vào người đối diện với mình và thốt lên:
- Cô Huyền Tâm? Là cô sao? Hôm nay phong cách của cô hơi khác lạ nên em không nhận ra.
- Là tôi cố ý để cậu không nhận ra tôi. Xem như tôi thành công.
- Cô biết An Tĩnh đang ở đâu không ạ?
- Lúc trước tôi đã rất buồn lòng về cậu. Coi như cậu còn trẻ, nhất thời hồ đồ nên tôi không nhắc lại chuyện cũ và cũng coi như cậu có chút thành tâm hối lỗi nên tôi sẽ giúp cậu. Cậu hãy nhớ, không bao giờ có cơ hội lần thứ hai. Đây là địa chỉ nhà An Tĩnh đang sống. Hãy trân trọng những hạnh phúc mình có. Đừng để đến khi đánh mất mới đi tìm trong tiếc nuối thì đã quá muộn. Sống, đừng bao giờ để phải hổ thẹn với lòng mình mới đáng sống chứ chàng trai. An Tĩnh là một cô gái tốt, nó hoàn toàn xứng đáng có cuộc sống tốt hơn nhiều. Xin cậu hãy biết quý trọng!
….. Không thể chậm trễ, bố xin nghỉ phép không thời hạn ở công ty, chuẩn bị một vài đồ dùng cần thiết và lên ngay chuyến bay sớm nhất. Lòng rạo rực niềm vui như vừa thoát khỏi tay Thần Chết, bố hồi hộp mong chờ từng giây phút khoảnh khắc được ôm mẹ trong vòng tay như xưa.
ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ ﺽ
Con đã nặng 2,3kg và dài 46cm; cùng với nhu cầu phát triển, con phải liên tục chuyển động nhiều hơn trong bụng mẹ. Những ngày gần đây, chân tay mẹ trở nên sưng phù, đi lại bắt đầu khó khăn hơn. Nhiếp ảnh tạp chí Hừng Đông trở về vào đúng lúc mẹ muốn nghỉ việc. Mẹ muốn dành trọn những ngày còn lại để chăm sóc con thật tốt và chờ đón con khỏe mạnh chào đời trong niềm hạnh phúc của mẹ.
Chiều đang dần buông, mẹ bàn giao lại công việc ở Tòa soạn và thong dong tản bộ trên đoạn đường về nhà. Mẹ đã vui biết mấy khi bắt gặp một chùm cỏ ba lá. Nhớ tới lời ai đó từng kể rằng: nếu nhìn thấy cỏ ba lá thì sẽ gặp may mắn. Mẹ không ngần ngại ngắt một cây mang về và ép vào giữa quyển sách mẹ rất thích “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần.
Đang mải mê chuẩn bị bữa tối, mẹ nghe tiếng gõ cửa. Mẹ nghĩ giờ này chắc là bà Tám hàng xóm nhà bên qua chơi nên từ trong bếp nói vọng ra: “Bà Tám sang thăm con phải không ạ? Con đang nấu bún riêu cua, lát bà ở lại ăn chung với con cho vui nha”. Không nghe thấy tiếng trả lời, mẹ đi nhanh ra mở cửa.
- Anh… Khánh Dương - Mẹ không nói thành lời.
Túi đồ trên tay bố rơi xuống đất và đôi chân bố quỵ xuống khi chợt nhận ra “con vẫn tồn tại”. Bố nghẹn ngào gọi tên mẹ: “An Tĩnh….!
Mẹ của con mạnh mẽ và bản lĩnh là thế, nhưng lúc này đây, mẹ cảm thấy yếu lòng và không biết phải đối mặt như thế nào hay phải nói gì với bố. Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này.
Bế tắc! Đớn đau và cay đắng! Mẹ quay người đi và đóng sầm cánh cửa. Mẹ của con cần thời gian để lắng đọng và bình tâm hơn.
Bố và mẹ của con đều khóc, con cũng khóc. Con thấm thía hơn những đắng cay và ác nghiệt cuộc đời bố mẹ vừa kinh qua. Gia đình mình đang đứng trước ngã rẻ sum họp hay sẽ vĩnh viễn tan vỡ? Bố mẹ và cả con, đang cùng nhau nín lặng nếm cảm những giây phút buốt giá đến tận tâm can.
Thời tiết đang dần chuyển mùa, không khí trở nên se lạnh hơn, bầu trời đêm ngoài kia bắt đầu nổi gió và trút xối xả những cơn mưa dữ dội như đang đồng cảm với nỗi lòng của bố mẹ.
Đồng hồ điểm 12h00, bố vẫn quỳ trước cánh cửa đóng kín. Cõi lòng mẹ như đang bị những ngọn lửa thiêu đốt. Ngồi trong phòng nhưng cả tâm trí mẹ để ở ngoài kia... chỗ bố đang quỳ. Mẹ thì thầm vào tai con: “Nhóc con, mẹ phải làm gì bây giờ?”. Con dùng tất cả nguồn năng lượng còn sót lại và cố gắng vẫy vùng trong lòng mẹ: “Mẹ hãy làm tất cả những gì trái tim mẹ mách bảo!”.
Mẹ đứng dậy và mở cánh cửa!
Bố mẹ nhìn thật lâu vào đôi mắt nhau và lặng yên…Trái tim của bố và mẹ đang dần ấm lại.
- Anh vào nhà thay quần áo đi. Để nước ngấm vào người dễ bị cảm lạnh lắm!” - Mẹ nói với bố rồi khẽ mỉm cười quay đi.
…. Sáng sớm hôm sau, mẹ bị đánh thức bởi mùi thơm của món ăn quen thuộc mà lâu lắm rồi mẹ không có cơ hội thưởng thức. Lúc mẹ ra khỏi phòng, các món ăn đã được bày biện trên bàn cách đẹp mắt và hấp dẫn. Bố đang ngồi sửa lại mô hình thiết kế “Ngôi nhà hạnh phúc” đã bị hỏng tối qua. Bố còn dựng thêm trên mô hình một khu sân vườn nhỏ phía sau ngôi nhà dành tặng riêng cho thiên thần của bố.
Mẹ toan quay người đi thì bố đã lên tiếng trước: “An Tĩnh!”, rồi bố đi tới chỗ mẹ đang đứng: “An Tĩnh! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi về tất cả. Anh không biết phải nói như thế nào với em và với con. Những tháng ngày vừa qua với anh thật khủng khiếp trong nỗi đau dài. Anh đã tìm mọi cách, thậm chí tìm một cô gái khác để khỏa lấp khoảng trống của em trong trái tim anh, để che giấu đi những bất an trong tâm hồn vì đã đề nghị em bỏ con. Anh cứ nghĩ anh sẽ ổn, nhưng thật ra, anh không hề ổn chút nào. Không cò ngày nào anh không nhớ em. Và không đêm nào anh yên giấc. Tiếng gọi của con vang vọng lên trong anh da diết và thảm thiết. An Tĩnh, hãy cho anh một cơ hội nữa được không? Cơ hội làm vơi đi những nỗi đau và chữa lành những vết thương sâu anh đã mang đến cho em. Cơ hội bù đắp những thiếu vắng tình thương dành cho con. Và hơn hết, cơ hội được cùng em bảo vệ thiên thần nhỏ của chúng mình. Nhóc con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Anh nguyện cùng em dùng cả sinh mạng và cuộc đời này để yêu con và bảo vệ con.
Mẹ khóc nức nở trong vòng tay bố: “Em xin lỗi đã không thể làm theo lời anh. Em yêu anh và em cũng yêu con. Con là kết tinh tình yêu của em và anh. Em không muốn cả cuộc đời mình phải sống trong ân hận và day dứt. Em tình nguyện yêu con cả phần của anh. Nhưng con chúng ta xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc tròn đầy trong tình yêu của cả bố và mẹ. Dù em có cố gắng như thế nào cũng không thể lấp đầy khoảng trời yêu thương của anh với con, nên… có anh bên cạnh,… sẽ tốt biết mấy cho con và cho cả em!
Thêm một lần, bố mẹ và cả con đều khóc…. Những giọt nước mắt của hạnh phúc!
Con cảm ơn bố mẹ vì đã yêu con… cho con được thành hình trong lòng mẹ… đã dùng cả sinh mạng và cuộc đời để bảo vệ con. Ước mơ của con đã trở thành hiện thực. Ngày mai tới, con sẽ chào đời trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Con sẽ tự tin tung cánh bay tới những chân trời tương lai. Và dù con có đi tới đâu, tình yêu của bố mẹ luôn bên con và dõi theo con suốt cuộc đời.
Được hiện hữu trên cuộc đời này là niềm vui và được chào đời trong tình yêu của cả bố và mẹ là niềm hạnh phúc.
Con hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Bố mẹ sẽ là người bảo vệ con. Gia đình mình an nhiên sống tiếp một cuộc đời an yên và hạnh phúc. Con ước gì, các bạn cùng trang lứa và đồng cảnh ngộ như con cũng sẽ có được niềm vui như con, để nhân thế vơi bớt ai oán khổ đau và khuôn mặt người người không còn lệ sầu bi thương.
https://mtgvinh.com/