Sự kiên nhẫn của Thiên Chúa luôn là một điều nhiệm màu với tôi. Khi ngoảnh lại nhìn những câu chuyện xảy ra trong cuộc sống, tôi luôn cảm nhận được bàn tay vô hình của Ngài chỉ lối. Khi tôi bị bắt bớ và ruồng bỏ bởi chính gia đình của mình, tôi vô tình được nhận công việc là giúp việc nhà cho một bà lão 80 tuổi. Khi bước vào căn nhà của bà, tôi đã thấy bức tượng Chúa chịu nạn. Tôi có cảm giác bà như một người bạn được Chúa gởi đến tôi trong thời gian cô đơn này, vì nơi tôi ở không có nhiều người Công Giáo.
Có một lần ngồi nói chuyện với bà, tôi hỏi, nếu được quay trở lại thời 20 tuổi, bà sẽ nói gì với bản thân mình bấy giờ? Bà đã nói: ”Hãy kiên nhẫn thêm chút nữa!”. Lúc đó tôi cảm thấy được đánh động rất nhiều vì chính bản thân mình đang bị cuốn theo rất nhiều thứ: tốc độ phát triển của bạn bè đồng trang lứa, hay so sánh mình với người khác, bất mãn và luôn không hài lòng với bản thân,.. khiến trái tim tôi không có được sự bình an nội tâm, và luôn muốn chạy lẹ hơn, làm nhiều hơn, sống hối hả hơn...
Tôi còn nhớ, vào thời gian ấy, trong những giờ cầu nguyện, tôi luôn khóc và than trách vì sao mình có một giai đoạn khó khăn như vậy. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy những điều mình cần lúc đó, bây giờ đã có đủ. Tôi có lại được sự yêu thương và chấp nhận từ gia đình. Tôi có được những người bạn đạo đức cùng đồng hành trên đời sống đức tin, giúp mình không còn cảm giác cô đơn chèo chống về phía Chúa nữa. Tôi có lại được mục tiêu sống và nhìn ra được sứ mạng Chúa muốn mình trở thành là gì. Những gì tôi cầu nguyện giờ đây đã trở thành hiện thực.
Và điều đó không diễn ra một sáng một chiều. Thiên Chúa thực sự lắng nghe tiếng khóc và sự van xin của tôi, chỉ có điều Ngài không đáp lại ngay lập tức. Ngài đang kiên nhẫn và không gấp rút đi đường tắt. Có lẽ bởi vì phải ngã đau thì mới biết đi xe đạp. Phải đau khổ và trải nghiệm cảm giác không thể bám víu vào ai hay vào một điều gì đó nữa, tôi mới nhận ra chân lý: chỉ một mình Chúa mới có thể đủ vững chãi để tôi bám vào luôn luôn. Thiên Chúa kiên nhẫn dẫn dắt tôi, và Ngài giữ gìn tôi để tôi vững chắc từng bước một.
Tôi đã không chú ý đến những giờ làm việc và nói chuyện ngắn ngủi, vô thưởng vô phạt, với bà lão, cho đến vài tháng sau đó thì bà qua đời. Và ngay thời gian đó thì tôi nhận tin đỗ vào ngành học mà bà đã gợi ý rằng nó phù hợp với tôi. Câu chuyện của bà lão khép lại với bài học dành cho tôi là: Chúa rất kiên nhẫn với tôi và tôi cũng phải biết kiên nhẫn với chính mình và với Chúa.
Từ đó, tôi học cách biết chấp nhận cuộc sống và người bên cạnh mình hơn, và đặt tính cầu toàn của mình xuống. “Tôi trồng, anh A-pô-lô tưới, nhưng Thiên Chúa mới làm cho lớn lên. ”
Ẩn Danh.