Có một câu chuyện cổ tích kể rằng, ở một làng quê nọ, có gia đình bác nông dân thật thà chất phác, quanh năm chỉ lo cày cấy ruộng vườn nhưng lại sống rất bình yên hạnh phúc. Gia đình bác luôn tràn ngập tiếng cười với 2 cô con gái và 3 cậu con trai.
Một ngày nọ, một vị thần đi tuần nhân gian, thấy cảnh bình yên trong nhà bác nông dân, liền hiện hình xuống và nhờ bác nông dân chuyển tới Đức vua một món quà. Vị thần dặn dò, đây là 4 viên ngọc quý đầy phép màu.
Viên thứ nhất mang lại cho người chủ những thức ăn cao lương, đồ uống ngon lành mà không một đầu bếp nào trên thế gian có thể nấu được.
Viên thứ hai mang đến cho chủ nhân của nó các loại mỹ phẩm, quần áo, giày dép, xe cộ, lụa là, gấm vóc, đồ trang sức quý hiếm.
Viên thứ ba cung cấp cho người sở hữu các loại vũ khí, quân trang, ngựa chiến… phục vụ chiến binh, giúp chủ nhân thêm sức mạnh chinh phục thiên hạ..
Viên thứ tư mang đến cho ai nắm giữ nó tiền bạc, của cải, vàng bạc, châu báu... Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhận được món quà quý, Nhà vua rất bất ngờ và sung sướng. Ngài cũng rất vui vì đức hạnh của người nông dân nghèo, đặc biệt là sự thật thà. Nhà vua nghĩ, nếu vị thần mà đưa 4 viên này vào tay 1 người khác, chắc chắn hắn sẽ thủ mất luôn. Ít nhất cũng gian dối chỉ đưa cho mình 1-2 viên. Vì có ai biết được đâu!
Suy nghĩ trong giây lát, nhà vua quyết định tặng lại cho người nông dân chất phác này 1 viên. Bác ta được quyền chọn bất cứ viên nào bác muốn.
Bất ngờ trước quyết định của nhà vua, bác nông dân xin phép về bàn với gia đình để xem sẽ nhận viên nào trong 4 viên kể trên.
Rời cung vua, bác nông dân lập tức trở về nhà, triệu tập một cuộc họp cả gia đình lại để bàn xem nên nhận viên nào.
Bà vợ lên tiếng đầu tiên. Bà nói rằng việc ăn uống rất quan trọng. Bao năm nay bà vất vả nấu ăn phục vụ cả nhà, giờ có viên ngọc quý, bà tưởng tượng ra cả nhà từ nay sẽ có cơ hội ăn ngon ngủ kỹ và hưởng thụ cả đời.
Hai cô con gái thì không chịu. Các cô đang nghĩ đến những bộ quần áo đẹp, vòng vàng trang sức, giày dép… mà bạn bè chẳng ai có nổi.
Hai cậu con trai lớn lại tranh giành. Chúng đang nghĩ đến quyền lực, uy thế. Các cậu muốn chinh chiến và chiến thắng nên đang nghĩ tới những con ngựa chiến, những vũ khí tối tân để dễ dàng thống lĩnh.
Cậu út trầm tính hơn 2 anh, cậu chỉ mong có thật nhiều của cải, vàng bạc châu báu để có cuộc sông an nhàn, không phải lao động vất vả khổ sở.
Cả nhà không ai chịu ai, bắt đầu to tiếng cãi vã. Một gia đình hạnh phúc bắt đầu xuất hiện vết rạn. Chiến tranh bắt đầu xảy ra. Bà vợ quay sang làm mình làm mẩy, 2 cô con gái ngúng nguẩy kêu ca cả ngày, hai cậu con trai bắt đầu thể hiện sức mạnh còn cậu út cứ lầm lì không nói chẳng rằng, trái với bản tính vui vẻ bấy lâu nay.
Đúng hẹn, đến ngày thứ 10, bác nông dân tìm đến cung vua. Nhà vua mời bác ra hoa viên uống trà và tiếp chuyện bác, đồng thời sai mang 4 viên ngọc quý ra để bác nông dân lựa chọn theo ý muốn.
Tuy nhiên bác nông dân bất ngờ xin phép nhà vua không nhận viên nào. Nhà vua quá đỗi ngạc nhiên hỏi tại sao.
Bác nông dân chậm rãi giải thích rằng: Bẩm Đức Vua, trên đời này không có gì quý bằng sự bình an, bằng hạnh phúc. Bao năm nay nhà tôi nghèo thật nhưng rất hạnh phúc. Vợ chồng con cái yêu thương nhau. Có gì ăn đó. Ai cũng chăm chỉ làm lụng. Nụ cười và niềm vui luôn thường trực trong mỗi thành viên gia đình.
Từ khi được Nhà vua ban phước cho chọn 1 trong 4 viên ngọc quý, nhà bác trở thành nơi bất hạnh, không còn chút bình an. Viên ngọc tưởng quý mà thành họa. Chưa có ngọc trong tay, mà cả nhà đã cãi vã, tranh luận thậm chí dọa nạt nhau. Do vậy, tôi xin không nhận viên nào, trở lại cuộc sống an lành xưa nay.
- Sưu tầm -