Trong tiếng Hy Lạp có rất nhiều từ khác nhau để nói về tình yêu. Một trong những từ ấy là agape, có nghĩa là tình yêu quảng đại, không mong đợi sự đáp trả. Đó không phải thứ tình yêu ích kỷ hay tư lợi, nhưng là tình yêu luôn biết nghĩ đến người khác, một tình yêu vô điều kiện. Nhưng liệu có thứ tình yêu như thế không? Làm sao chúng ta có thể không cảm thấy bị xem thường khi không nhận lại được sự đối xử đúng mức hay thái độ xứng đáng cho những việc tốt chúng ta đã làm? Làm sao chúng ta có thể không “ghi nhớ những món nợ”, hay không đòi sự bồi thường hoặc ít nhất là một sự đáp trả? Thiên Chúa yêu chúng ta vô điều kiện, và Ngài có thể ban cho chúng ta thứ tình yêu đó, để chúng ta có thể yêu thương tha nhân như Ngài.

Trong cuốn sách Hãy mơ một giấc mơ mới, tác giả Dale Galloway kể về một cậu bé muốn chúc mừng lễ tình yêu - ngày lễ mà những tấm thiệp, những món quà được trao cho nhau như là minh chứng cho tình yêu và tình bạn.

Cậu bé Chad có dáng người nhỏ nhắn và hay mắc cỡ. Một ngày nọ, cậu về nhà và nhờ mẹ làm thiệp chúc mừng Lễ Tình Yêu để gửi tặng các bạn trong lớp. Bà chợt cảm thấy buồn và thất vọng. Bà nghĩ, ước gì con tôi đừng làm thế! Bà luôn nhìn bọn trẻ mỗi khi tan trường, và con trai của bà, Chad, luôn đi phía sau. Bọn trẻ luôn cười giỡn, khoác vai nhau, nói chuyện với nhau, nhưng ngoại trừ Chad.

Tuy nhiên, bà quyết định luôn đồng hành cùng với Chad, vì thế bà đã mua giấy, keo và bút chì màu. Trong suốt 3 tuần, mỗi tối, Chad miệt mài vẽ, để có đủ 35 tấm thiệp chúc mừng Lễ Tình Yêu.

Lễ Tình Yêu đã đến và Chad vô cùng phấn khởi! Chad cẩn thận xếp lại những tấm thiệp mừng Lễ Tình Yêu, bỏ vào chiếc túi và chạy ra khỏi cửa.

Mẹ của cậu bé quyết định làm những chiếc bánh mà cậu thích và tiếp đãi bọn trẻ thật nồng nhiệt và tử tế bằng những cốc sữa lạnh khi bọn trẻ đến nhà. Bỗng bà chợt nghĩ, có lẽ cậu bé sẽ thất vọng - có thể những món ăn vặt này sẽ làm dịu bớt phần nào nỗi buồn của cậu bé. Bà rất đau lòng khi nghĩ đến việc cậu bé sẽ không giành được nhiều tình cảm của các bạn, và cũng có thể là không một ai.

Trưa hôm ấy, bà dọn sẵn sữa và bánh trên bàn. Khi nghe thấy tiếng của những đứa trẻ bên ngoài, bà nhìn qua cửa sổ. Đúng thật là những đứa trẻ, chúng vừa đi vừa cười đùa rất vui vẻ. Và như mọi ngày, Chad đang đi phía sau. Cậu bé đi nhanh hơn thường ngày. Bà chắc chắn rằng cậu bé sẽ khóc oà lên ngay khi bước vào nhà. Bà thấy tay của cậu bé không cầm gì cả, và khi cánh cửa mở, bà cố nén những giọt nước mắt.

“Mẹ chuẩn bị những chiếc bánh nóng và sữa cho con đấy”.

Nhưng cậu bé hầu như không nghe thấy mẹ nói gì. Cậu bé bước đến bên cạnh bà, khuôn mặt rạng rỡ và nói: “Không một ai! Không một ai!” Bỗng nhiên bà cảm thấy rất buồn.

Và cậu bé nói tiếp: “Con đã không quên tặng thiệp cho một ai, không quên một ai cả!”

 

- sưu tầm -