Một tai nạn xe hơi vào năm 1976 đã làm nứt sọ của một thanh niên 21 tuổi ở Chicago là Peter. Óc của anh bị thương nặng và anh lâm vào tình trạng hôn mê.

 

Các bác sĩ cho gia đình và bạn hữu của Peter biết có lẽ anh không sống nổi. Dù có sống đi nữa, anh luôn luôn trong tình trạng hôn mê. Một trong những người bàng hoàng kinh sợ khi nghe những điều đó là Linda, người mà Peter muốn kết hôn.

 

Trong những ngày buồn thảm tiếp theo, khi có thời giờ rảnh là Linda lại vào bệnh viện. Đêm này qua đêm nọ, cô ngồi bên giường bệnh của anh Peter, vuốt má, xoa tóc và nói chuyện với anh. Cô cho biết, "Tôi làm như chúng tôi đang trong cuộc hẹn hò bình thường vậy."

 

Trong khi đó Peter vẫn hôn mê, không đáp ứng gì với sự hiện diện đầy trìu mến của Linda.

 

Đêm này qua đêm khác, trong ba tháng rưỡi, Linda vẫn ngồi cạnh giường Peter nói những lời khích lệ anh, dù rằng chẳng có dấu hiệu gì là anh có nghe cô nói.

 

Một đêm kia, Linda thấy ngón chân Peter cử động. Một vài đêm sau, cô lại thấy mí mắt anh nhấp nháy. Cô chỉ cần có thế. Bất kể sự khuyên nhủ của các bác sĩ, cô bỏ việc làm và trở nên một người đồng hành luôn ở bên cạnh Peter.

 

Cô xoa bóp chân tay anh hàng giờ đồng hồ.

Sau cùng, cô thu xếp để đưa anh về nhà. Cô dùng tất cả tài sản để xây một hồ tắm, hy vọng rằng ánh sáng mặt trời và nước mát sẽ phục hồi thân thể bất động của người yêu.

 

Và rồi một ngày kia, anh Peter nói được lời đầu tiên kể từ khi bị tai nạn. Đó chỉ là tiếng làu bàu, nhưng Linda hiểu được. Dần dà, với sự giúp đỡ của Linda, những tiếng làu bàu đó trở thành lời nói-thật rõ ràng.

 

Sau cùng, đến ngày kia anh Peter đã có thể mở lời với cha của Linda để xin cưới cô ta làm vợ. Và cha của Linda trả lời, "Này Peter, nếu anh có thể bước lên cung thánh thì Linda là của anh."

Hai năm sau, Peter đã bước lên cung thánh của nhà thờ Đức Bà Pompei ở Chicago. Tuy phải dùng đến nạng chống, nhưng anh đã bước đi được.

 

Mọi đài truyền hình ở Chicago hôm ấy đã tường thuật lễ cưới. Báo chí ở toàn quốc đều đăng tải hình ảnh của Linda và Peter.

 

Những nhân vật nổi tiếng đều điện thoại chúc mừng. Có người ở tận Úc Châu cũng gửi thư và quà mừng. Những người có thân nhân bị hôn mê cũng gọi điện thoại xin được lời khuyên bảo.

 

Ngày nay, Peter đang sống một cuộc đời bình thường. Anh nói chậm, nhưng rõ ràng. Anh bước từ từ, nhưng không cần nạng chống. Ngay cả hai người đã có một đứa con xinh xắn.

 

 

Lm. Mark Link, SJ.