osservatoreromano.va, Andrea Monda, 2025-05-31 / phanxico.vn
Niềm vui của Thiên Chúa là động lực thúc đẩy hành động của người tín hữu kitô, của sự hoán cải truyền giáo của họ.
Trong bài giảng sâu đậm và phong phú qua hình ảnh và ý tưởng, Đức Lêô nhấn mạnh đến “niềm vui thầm lặng”: Thiên Chúa không mệt mỏi khi quy tụ con cái Ngài trong sự hiệp nhất năng động dù mọi người khác biệt nhau: “Đây không phải chuyện tùy hứng, nhưng là làn gió nhẹ đã mang lại hy vọng cho tiên tri Elisa khi ngài nản lòng (1 V: 19:12). Niềm vui của Thiên Chúa không ồn ào, niềm vui này thay đổi lịch sử và đưa chúng ta đến gần nhau hơn.” Đức Lêô nhắc lại hình ảnh biến hình trên núi Horeb, hình ảnh ngài phát biểu trước các hồng y khi ngài được bầu: “Chúng ta là thừa tác viên trung thành trong kế hoạch cứu độ của Chúa, chúng ta lắng nghe Ngài không trong tiếng sấm vang rền, trong động đất nhưng trong tiếng thì thầm như làn gió nhẹ, trong tiếng nói lặng lẽ của im lặng. Đây là cuộc hẹn quan trọng không thể bỏ lỡ, chúng ta giáo dục và đồng hành với Dân thánh đã được giao cho chúng ta.” Ngài cũng nhắc lại điều này ngày 12 tháng 5 trong buổi tiếp kiến đầu tiên dành cho các nhà báo: “Chúng ta không cần giao tiếp mạnh mẽ, dữ dội, nhưng một giao tiếp có khả năng lắng nghe, nghe tiếng nói của những người yếu đuối không có tiếng nói. Chúng ta cùng nhau giải trừ vũ khí bằng lời nói, chúng ta góp phần giải trừ vũ khí trên Trái Đất. Một phương thức giao tiếp cởi mở và giải trừ vũ khí cho chúng ta một cái nhìn khác về thế giới và hành động phù hợp với phẩm giá con người.”
Đức Lêô chọn con đường im lặng, kín đáo, con đường nghịch lý của yếu đuối. Với Giáo hội, con đường này không chỉ hiện thực hóa trong hành động truyền thông mà còn trong thực tế của đời sống, vì Giáo hội tồn tại khi cùng truyền thông hành động. Đó là liên kết chặt chẽ với trái đất, mà theo ý Chúa, Giáo hội là nhịp cầu giữa đất và trời. Đức Lêô đã nói trong lời chào đầu tiên khi ngài được bầu: “Tay trong tay, chúng ta hiệp nhất với Chúa và cùng nhau tiến về phía trước! Chúng ta là môn đệ của Chúa Kitô. Ngài đi trước chúng ta. Thế giới cần ánh sáng. Nhân loại cần Thiên Chúa như cây cầu, cần được Thiên Chúa và tình yêu của Ngài chạm đến.” Khi nói chuyện với các linh mục, Đức Lêô trở lại chủ đề liên kết với trái đất: “Là người của Chúa, là dân của Chúa, là tôi tớ Chúa ràng buộc chúng ta với trái đất: không phải với một thế giới lý tưởng, nhưng với thế giới thực. Giống như Chúa Giêsu, những người Chúa Cha đặt trên con đường của các con là những con người bằng xương bằng thịt.” Đức Lêô nhấn mạnh: “Chúng con không nên xem việc được chịu chức là một đặc ân, nhưng là một ơn cho người khác theo cách ‘hướng ngoại’ để tránh nguy cơ Đức Phanxicô đã nhiều lần cảnh báo về nguy cơ tự tham chiếu dập tắt ngọn lửa của sứ mệnh. Giáo hội là hướng ngoại, giống như cuộc đời, cuộc khổ nạn, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu: tất cả là hướng ngoại.”
Các linh mục yếu đuối nhưng mạnh mẽ trong việc “hướng ngoại”, trong cởi mở, chào đón, là món quà cho nhau. Đó là sức mạnh, là quyền năng của người tín hữu mà Chúa Giêsu đã ban cho họ quyền năng để trở thành con cái Chúa. Xin anh em đừng tìm bất kỳ quyền năng nào khác! Đây là nghịch lý của Giáo hội và của các thừa tác viên Giáo hội, những người không bao giờ là chủ nhân, họ luôn là người bảo vệ sứ mệnh của Chúa Giêsu: “Đấng đã Phục sinh, Đấng đang sống và đi trước chúng ta. Không ai trong chúng ta được gọi đến để thay thế anh ấy. Ngày Lễ Thăng Thiên dạy chúng ta về sự hiện diện vô hình của Chúa, Đấng tin tưởng chúng ta, Đấng dành chỗ cho chúng ta.” Thiên Chúa không chiếm giữ không gian, Ngài rút lui, Ngài tạo ra thế giới và các thụ tạo. Người tín hữu kitô được mời gọi để thực hành đức khiêm nhường, nhường chỗ cho người khác, cho mọi thụ tạo để Đấng Phục sinh gần gũi họ, đến thăm họ và làm cho họ kinh ngạc. Dân của Chúa đông hơn chúng ta thấy. Chúng ta không nên ấn định ranh giới cho họ.
Đó là quyền lực yếu của Giáo hội, không lý luận theo logic quyền lực thế gian; Đức Lêô trích dẫn thư Thánh Phaolô: “Để chúng ta không nhìn người khác theo cách của con người nữa. Trước mắt chúng ta mọi thứ như tan vỡ và mất mát thì giờ đây lại xuất hiện như những dấu hiệu hòa giải” (2 Cr 5:16).
Sức mạnh trống rỗng, trần trụi, bị thương tích này là sức mạnh vĩ đại nhất trong mọi sức mạnh vì nó bắt nguồn từ việc thuộc về Thiên Chúa: “Anh chị em thân mến, thực ra tình yêu Chúa Kitô thúc đẩy chúng ta. Đó là một sở hữu giải phóng, giúp chúng ta không chiếm hữu bất kỳ ai. Để giải phóng, không phải để sở hữu. Chúng ta thuộc về Chúa: không có tài sản nào lớn hơn để quý trọng và chia sẻ. Đó là của cải duy nhất khi được chia sẻ sẽ tăng lên.” Và đúng như vậy: chúng ta thực sự làm chủ một cái gì đó khi chúng ta có đủ sức mạnh để mất nó và dùng nó để chia sẻ, để phục vụ người khác, để nhân nó lên. Một sức mạnh không ồn ào nhưng không thất bại.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch