Tôi chưa bao giờ nghĩ ngày 22/2 2025 tại St. Maximilian Kolbe Kirche vùng Nürnberg, lại là ngày tiễn đưa anh Giuse Phạm Anh Hiệp về với Chúa. Anh là một cộng sự viên nhiệt tình và đóng góp rất nhiều công sức cho công việc chung của Cộng đoàn. Và anh cũng là một ca trưởng tài giỏi, tận tâm của ca đoàn Đức Mẹ Mân Côi.

 

Đúng 9h30 gia đình, thân bằng, quyến thuộc đã có mặt đông đủ trong nhà thờ, để bắt đầu cho lễ “Tiễn biệt và cầu nguyện cho linh hồn anh Hiệp”. Bàn thờ của anh được đặt ngay trước bàn Thánh. Chính giữa là tấm ảnh bán thân với gương mặt trang nghiêm, hiền hậu của anh Hiệp. Hai bên là hai chậu cây phi lao thẳng đứng. Khi nhìn thấy chúng, tôi liên tưởng ngay đến những rặng phi lao trên những cánh đồng quê ở Việt nam. Dù thân xác anh nằm đây, nhưng gia đình vẫn muốn đưa anh về gần với quê hương đồng nội. Bên phải là tấm liễng lớn màu tím có in hình Chúa Jesus cùng dòng chữ “Cầu cho linh hồn Giuse“. Linh cữu của anh được đặt phía dưới trước bàn thờ, với hình cây Thánh giá thật đẹp và một vòng hoa màu trắng thật lớn. Màu trắng của hoa giống như tâm hồn tinh khiết của anh, một tâm hồn của trẻ thơ và anh đã “Mặc lấy tâm hồn trẻ thơ để được vào nước Trời”.

 

Cha Thế đã nói “Anh Hiệp là con người cầu nguyện. Anh luôn vững lòng với Chúa. Khi nằm xuống anh tin tưởng, phó thác vào vòng tay giàu lòng thương xót của Chúa. Trước khi bước vào hôn mê nhân tạo, Cha đã cùng lần chuỗi với anh ở bên giường bệnh. Với những lời cầu nguyện đơn sơ chân thành, để xin Mẹ Maria cầu bầu và cùng đồng hành với anh trên hành trình về bên Chúa. Một con người của cầu nguyện, của niềm tin và cách này hay cách khác chúng ta cùng sống với tinh thần tốt đẹp của anh.

Bắt đầu bằng lời kinh “Cầu xin Chúa Thánh Thần“ là lời kinh anh Hiệp rất thích đọc mỗi ngày cùng với “Kinh sáng soi” để xin Chúa Thánh Thần hướng dẫn đời sống và những việc làm của anh.

 

 

Anh Hiệp ra đi đã để lại biết bao tiếc thương cho mọi người. Trong tâm tình chia sẻ của các anh chị em trong Liên giáo phận đã cho thấy anh là một mẫu gương sáng cho mọi người noi theo. Anh làm việc với tất cả lòng nhiệt thành, không tính toán, không so đo, không mưu mô, không hại ai. Anh luôn chu toàn trách nhiệm và quan tâm đến tất cả mọi người. Ngày được tin anh mất, tôi không tin đó là sự thật vì anh vẫn luôn có mặt trong những ngày sinh hoạt của ca đoàn, trong những Thánh lễ của Cộng đoàn và gần nhất là trong các lễ tang của các bác vừa mới qua đời gần đây. Tôi nằm trên giường bệnh mà lặng cả người, đầu óc tôi quay cuồng với suy nghĩ “Không, không thể nào như thế được”. Anh vẫn mạnh khoẻ, vẫn tươi cười trong mỗi lúc gặp mặt. Anh vẫn thỉnh thoảng gọi điện khi có việc cần để thăm hỏi, để khuyên nhủ tôi nhiều điều. Tôi luôn nghĩ tích cực anh sẽ mãi ở đó chăm lo cho chúng tôi,có anh là có những bài hát hay để hát trong Thánh lễ. Có thể nói là tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh, có chút ỷ y vào anh. Cứ trước Thánh lễ 1 tuần là chờ đợi anh gởi bài hát vào trang của “Gia đình trẻ” để ở nhà tập hát trước theo lời anh dặn.

 

Tôi biết anh từ rất lâu nhưng lúc đó tôi không gần anh nhiều, vì anh trong Ban Phụng vụ còn tôi là một ca viên nên chỉ gặp anh trong Thánh lễ là nhiều. Nhưng tôi rất phục tinh thần làm việc của anh, rất có trách nhiệm và chỉnh chu trong mỗi việc làm. Và sự nể phục càng cao từ khi anh nhận trách nhiệm Trưởng ca đoàn. Tôi biết đây là giai đoạn rất khó khăn của anh, vì rơi vào mùa dịch nên số ca viên tham gia không đều và không nhiều. Anh luôn trăn trở trong công việc và luôn nghĩ cách làm thế nào để ca đoàn tốt hơn,thu hút được nhiều ca viên hơn. Dù thời gian đầu gặp rất nhiều khó khăn, nhưng anh không bao giờ lùi bước.

Anh luôn làm gương cho ca đoàn, chỉ khi nào anh bị bệnh không đến được, còn lại anh luôn có mặt trong những giờ tập hát. Luôn động viên mọi người đến tập hát, nếu có ai vắng mặt anh sẽ gọi điện thăm hỏi. Anh luôn chọn những bài hát thật hay và đúng với phụng vụ. Tôi cám ơn anh vì nhờ có anh mà tôi đã mở sáng mắt, cũng như phát hiện ra rằng có cả một kho tàng Thánh ca tuyệt vời. Tôi được cầu nguyện nhiều hơn qua từng bài hát vì “Hát là cầu nguyện“. Mỗi bài hát thật tâm tình, khiến mỗi lần cất tiếng hát là tôi thấy lòng mình lắng đọng gần Chúa hơn và yêu Chúa nhiều hơn. Chính vì tinh thần tận tụy hy sinh của anh, đã kêu gọi nhiều ngừơi mới đến với ca đoàn, với lòng hăng say nhiệt thành.

 

Nhưng bây giờ không còn anh nữa, chúng tôi đã mất đi một ca trửơng tài năng, một người anh lớn luôn chăm lo đàn em. Tôi thấy hối hận vì không biết trân qúy những ngày tháng có anh, không hiểu được hết những gì anh Hiệp đã làm cho chúng tôi. Có lúc anh đưa nhiều bài hát để tập hát, chúng tôi lại hỏi: “Anh Hiệp ơi, sao anh đưa nhiều bài hát mới qúa vậy, tụi em chạy không kịp theo anh”. Anh chỉ cười và nói ”Tôi đưa nhiều bài hát mới cho các anh chị, để anh chị có một số vốn bài hát cho sau này”. Tôi thật sự không nghĩ anh đã lo xa cho chúng tôi như vậy, tôi thật có lỗi với anh. Còn rất nhiều điều muốn nói về anh, mà không giấy bút nào tả cho hết. Tôi đã nhiều lần tự trách bản thân mình, tôi muốn đựơc nói “Xin lỗi anh” nhưng tất cả đã qúa trễ.

 

Giờ đây mỗi người sẽ đến trước linh cữu anh để  dâng những lời cầu nguyện và những cánh hoa đẹp nhất.Mỗi cánh hoa tượng trưng cho tất cả tình thương yêu nồng thắm nhất của mọi người gởi đến anh. Lễ tiễn biệt cầu nguyện kết thúc bằng bài hát:

 

                   “Đâu có tình yêu thương ở đấy có Đức Chúa Trời

                    Đâu có lòng từ bi ở đấy có ân sủng Người

                    Đâu có tình bác ái thì Chúa chúc lành không ngơi

                    Đâu ý hợp tâm đầu ở đấy chứa chan nguồn vui“

 

Bước vào Thánh lễ an táng lúc 10h30 dưới sự chủ tế của Cha Thế và Cha Triệu đồng tế. Hôm nay hai Cha chọn phẩm phục màu tím mặc trong tang lễ là vì ý nghĩa tượng trưng cho sám hối và thương tiếc. Tang lễ là thời điểm mà các tín hữu được kêu gọi để cầu nguyện và cử hành các nghi thức sám hối cho linh hồn đã khuất. Và hôm nay tất cả chúng ta không chỉ là những người trong Cộng đòan Đức Mẹ Mân Côi, mà rất nhiều người khắp nơi trong Liên Giáo Phận và các anh em thuộc tôn giáo khác, cùng với tang quyến để dâng lời cầu nguyện, để xin Thiên Chúa thứ tha mọi lỗi lầm và đón nhận linh hồn anh Giuse Phạm Anh Hiệp về hưởng vinh phúc trên Thiên Đàng. Trong giây phút mất mát, tiễn biệt, linh thiêng chúng ta dù khác tôn giáo, nhưng chúng ta đều là những con người cầu nguyện, đều có trái tim tâm linh. Chúng ta cùng hướng về Trời cao để cầu nguyện cho anh Hiệp với Đấng là nguồn cội, Đấng cùng đích của đời sống mỗi người.Anh thật can đảm và hoàn toàn tin tưởng, phó thác cuộc đời anh trong tay Chúa.Chúa đã nói: “Thầy ở đâu anh em cũng ở đó. Thầy ở đâu anh em biết đường rồi”. Và anh Giuse Phạm Anh Hiệp đã biết đường về với Chúa, nên khi anh nhắm mắt ra đi mà miệng vẫn cười. “Chúa ơi! Đưa con về Trời, gần bên Chúa luôn”, lời bài hát có lẽ là lời cầu nguyện tha thiết của anh Giuse. Ngoài ra lời bài hát còn diễn tả lòng khao khát của anh muốn về với Chúa càng sớm càng tốt. Trên đường về với Chúa mong sao, anh Giuse sẽ cầm đèn sáng trong tay và khi tới cửa Thiên đàng Thiên thần của Chúa sẽ mở cánh cửa đó ra để đón nhận anh Giuse.Chúng ta tin vào điều đó vì ở trần gian, anh Giuse Hiệp đã đặt hy vọng vào Chúa Jesus Kitô, đấng là nguồn ánh sáng và anh Hiệp đã sống là ánh sáng như thế nào?

Anh Hiệp là người yêu Cộng đoàn vô cùng. Trong Liên Giáo Phận mọi người đều nhìn thấy anh Hiệp là người hăng say, hy sinh phục vụ vô vị lợi. Tình yêu của anh được biểu lộ qua thái độ hy sinh, không quãng ngại gian nan. Khi Cha Thế nhờ anh làm Trưởng ca đoàn anh sẵn sàng nhận lời. Từ đó anh chăm lo từ việc nhỏ đến việc lớn. Không chỉ hát những bài thường hát trong sách Phụng ca, anh tìm tòi nhiều bài hát mới đúng với Phụng vụ. Trong những Thánh lễ lớn như: Lễ Quan Thầy, lễ Giáng sinh v.v… anh luôn là người đi dọn rác. Rồi có lúc mệt anh về nhà nằm nghĩ vài tiếng, khi khoẻ đôi chút trong đêm khuya anh lại chạy xe ra gom rác để đi giục. Anh sống đúng tinh thần của ánh sáng, ánh sáng của anh em phải chiếu sáng trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em là đấng ngự trên Trời. Anh không tìm lợi ích riêng cho mình. Cái tôi của anh rất nhỏ, để cho Chúa lớn lên. Đó là một tình yêu khiêm tốn và còn đi đôi với đức vâng lời. Anh luôn trân trọng và tin tưởng các Cha, lắng nghe và làm theo ý các Cha. Ngay cả lúc anh chuẩn bị bước vào hôn mê nhân tạo vẫn không quên lo cho Cộng đòan,nhắn nhủ Cha đủ điều.

Anh không chỉ siêng việc thiên hạ (như lời bà ngoại thường la anh khi còn ở vn), anh còn siêng năng việc trong nhà nữa. Anh là người chồng, người cha hết lòng yêu thương vợ con, luôn xả thân làm việc để vợ con được hạnh phúc. Với ba mẹ anh là người con hiếu thảo, luôn ưu tiên việc của ba mẹ lên hàng đầu. Khi ba mẹ cần anh giúp gì, anh chạy ngay từ qúan về nhà mà không càm ràm. Ngoài ra anh còn là một người anh cả tuyệt vời, chỉ mới 20 tuổi đã phải thay bố mẹ chăm lo cho các em trên hành trình đi tìm tự do đầy nguy hiểm và gian khổ. Anh là người yêu Chúa “hết lòng, hết sức, hết cả trí khôn”, ngay trong hoàn cảnh khó khăn nhất khi trong trại tạm trú ở Singapore, anh đã kết nối các giáo xứ bản địa tạo thành nhóm sinh hoạt Công giáo. Hằng ngày mọi người cùng nhau cảm tạ ơn Chúa đã đưa các anh chị đến bến bờ bình an. Sau khi được định cư ở Đức, thời gian đầu tại TP Nürnberg anh đã thành lập một nhóm gia đình Công giáo, tổ chức những Thánh lễ đầu tiên do Cha Vincent Trần Văn Bằng chủ tế. Từ đó cho đến nay anh vẫn âm thầm miệt mài phụng sự Chúa và đã đưa Cộng đòan phát triển ngày một lớn mạnh. Có thể nói dù ở vai trò nào anh cũng chu toàn bổn phận và trách nhiệm một cách hoàn hảo. Và đó chính là niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống của anh.

Sự ra đi của anh Hiệp là một mất mát vô cùng lớn đối với Cộng đoàn và nhất là đối với gia đình của anh. Bài viết tâm tình của cháu Khanh gởi đến anh đã chạm thật mạnh đến trái tim thổn thức của mọi người.Đúng là những gì càng đơn giản, chân thật sẽ dễ đi vào lòng người. Cháu Khanh đã kể cho mọi người nghe anh Hiệp là một người Cha tuyệt vời như thế nào.Anh đã yêu các con một cách đơn sơ như chính con người của anh. Anh có một trái tim rộng lớn và hiền hậu, không bao giờ la mắng các con khi các con làm lỗi. Anh không giỏi nói lời yêu thương, nhưng luôn thể hiện tình yêu theo cách riêng của mình đặc biệt là trong mỗi bữa ăn. Anh là người sống giản dị, luôn âm thầm làm tất cả mọi việc cho gia đình và lo lắng cho các con. Mỗi chiều thứ 6 đều gọi điện hỏi con có về nhà không và chuẩn bị nấu những món ăn con thích v.v… Anh Hiệp là cây tốt nên đã sinh trái ngọt, cháu Khanh sinh ra và lớn lên trong một nền văn hoá phương Tây, nhưng vẫn giữ được nét văn hoá Á đông. Những lời nhắn nhủ của cháu đã nêu cao giá trị đời sống gia đình , về việc ăn cơm chung trong nhà cuối tuần. “Nhiều người ở đây cũng lớn lên trong một nền văn hóa giống như con. Nền văn hóa mà tình yêu không phải lúc nào cũng nói ra bằng hành động. Vì vậy con mong mọi ngừơi hãy trân trọng những giây phút bên gia đình. Những bậc cha mẹ xin hãy tiếp tục mời con cái về nhà ăn cơm dù chúng đã trưởng thành. Và những ngừơi con xin đừng quên trở về, dù cuộc sống bên ngòai có nhiều điều thú vị đi nữa. Tôi tin rằng những lời chia sẻ tốt đẹp này, anh Hiệp nghe  sẽ rất được an ủi.

Giờ phút cuối cùng đã đến, tôi biết mọi người đã kìm nén cảm xúc của mình rất nhiều, nhưng đến giờ phút tiễn biệt này thì có biết bao giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cũng có những giọt nước mắt được nuốt vào bên trong.

 

                        “Xin đừng tiếc nuối làm chi

                         Xin đừng khóc lóc sầu bi”

Anh Giuse Phạm Anh Hiệp là con người của cầu nguyện, anh đã sống một đời sống thật đẹp: đẹp lòng Chúa, đẹp lòng Cha, đẹp lòng với gia đình và đẹp lòng với tất cả mọi người chung quanh. Anh đã một đời tận hiến cho gia đình và Cộng đoàn. Anh can đảm và vui vẻ đón nhận Thánh ý của Chúa với niềm xác tín vô biên. Anh muốn “Đưa con về Trời” để “Tìm về bên Chúa”, đó là niềm vui của đức tin nhìn cái chết một cách tích cực. “Chết là sự sống vĩnh cữu, chết là gặp Đấng tạo nên mình. Chết là cánh cửa im lìm mở ra để tôi về với Đấng thương tôi”. Anh đã thanh thản ra đi vì anh biết trên Trời cao, Chúa sẽ nắm lấy tay anh đi về bên Chúa.

 

              “Trở về bên Chúa như trở về mái nhà

                Trở về bên Chúa tâm hồn được thái hoà

                Ngàn năm dẫu qua, ngàn năm dẫu qua tình Ngài luôn vững bền“

 

Chúng tôi đã mất đi một người anh lớn tận tụy hy sinh, luôn yêu thương anh em, luôn cho đi tất cả mà không cần nhận lại. Sẽ khó khăn trong thời gian đầu, để chúng tôi tập làm quen thiếu vắng anh trong những buổi sinh hoạt tập hát, hay trong những Thánh lễ thường niên. Từ nay sẽ không còn được ngồi đợi anh Hiệp gởi bài hát mới để tập hát, không còn được nhìn thấy gương mặt hiền hậu của anh luôn nở nụ cười trên môi, cùng đôi tay nhịp nhàng điều khiển cho chúng tôi hát. Cám ơn tình yêu của anh ca trưởng và tất cả những gì anh đã làm cho Cộng đòan và ca đoàn chúng tôi. Tôi mong rằng ở nơi xa anh tìm được bình yên, không còn nỗi đau, không  còn lo nghĩ gì nữa vì có Chúa đã lo tất cả cho anh. Chúng tôi sẽ biến đau thương thành hành động, sẽ nắm chặt tay nhau cùng nhau bước tiếp trên con đường anh đi. Dù anh không còn đồng hành trên dương trần này nữa, nhưng ánh sáng của anh đã soi chiếu và để lại luôn tồn tại trong chúng tôi. Cũng như hình ảnh của anh đã in sâu trong trái tim của mỗi người chúng tôi. Xin anh Giuse Phạm Anh Hiệp hãy yên nghĩ trong bình an của Đức Kitô, trong đức tin và niềm hy vọng được sống đời đời. Xin hãy liên kết với anh Hiệp bằng lời kinh cầu nguyện:

 

        “Chúng con cậy vì danh Chúa nhân từ, cho linh hồn Giuse được lên chốn nghỉ ngơi,

         hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen.”

 

Tâm tình của một người em trong ca đoàn tưởng nhớ anh trưởng ca đoàn Giuse Phạm Anh Hiệp.

 

Mai Hương