Ai có thể ngăn dừng ngọn gió đang thổi trên mặt biển cả và làm nổi sóng? Gió biển khơi mang đi những câu nói không lợi ích và làm tàn phai trên khuôn mặt nhiều người những nụ cười kiêu hãnh.

Và ai có thể cấm cản sứ điệp Giáng Sinh trên nhân loại đang rung động, tiếng hát ấy của thiên thần trong bầu trời của con người và trong những tâm hồn chính trực?

Ai có thể cấm Chúa yêu tôi vô điều kiện, và ban cho tôi Con của Ngài?

Ai sẽ đánh gãy cánh tay đang giơ về phía tôi và đang cứu vớt tôi? Sương mù nào đủ dầy đặc để che khuất tôi khỏi ánh mắt phụ hiền của Ngài ?

Ai có thể ngăn cản những con người hay chết ấy, những người không muốn tin vào nấm mộ, đòi hỏi sự sống, và những người tội lỗi đã chán chường mùi tục lụy ấy, kêu gào mơ ước một tia nhìn trẻ thơ?

Có người nào đủ quyền phép để ngăn cản sự rung động của sóng biển và niềm vui của Lễ Giáng Sinh?

Vì sự chết, từ bây giờ, là ngưỡng cửa sự sống. Giòng máu của một Vị Thiên Chúa đã lau sạch sự khốn cùng của tôi, và tôi biết tôi đang đi về đâu. Những con đường mòn trần gian thường dẫn đến một nơi nào đó.

Bạn không thấy sao, bên kia các thế hệ và các xã hội, cuộc diễn hành thật dài không có gì có thể dừng lại! Những người bần cùng nhất, những người khiêm tốn nhỏ nhoi nhất, những phần tử cùng đinh của xã hội, hợp nhất trong một âu lo chung – bị thiêu đốt cùng một niềm hy vọng, họ bước về hướng TRẺ NHỎ và với trẻ ấy, họ bước về nhà Cha.