Bạn đã bước vào nhà thờ và tôi nhìn thấy bạn đến ngồi vào ghế sau một câu kinh hấp tấp và một dấu thánh giá thật nhanh. Bạn nhẫn nại chờ đợi cho mọi sự chấm dứt và phép lành của linh mục giải thoát bạn.

Nhưng hôm nay, bạn hãy nhìn...

Hãy nhìn những người không có mặt ở đó và sẽ không bao giờ đến đó – đám đông ấy luôn vây bọc lấy bạn, đám đông của những người vắng mặt.- Họ đang trông chờ vào bạn là người đang chiêm ngắm vùng đất vô hình mà họ đang tìm kiếm mà không biết – vào bạn là người đang đàm đạo với Thiên Chúa là Cha của họ... Hôm nay, ít ra bạn có biết mang lấy âu lo của bao nhiêu lá rừng không được góp nhặt không – lo âu của những người xiêu lạc đang tìm đường – lo âu của những trẻ em lạc loài không hưởng được bầu không khí gia đình êm ấm không – Bạn hãy góp nhặt tất cả những cơn hấp hối im lặng ấy để làm thành một tiếng kêu tha thiết với Chúa. Góp nhặt tất cả những bông lúa bị bỏ rơi để kết thành một bó lúa trĩu nặng... Và có lẽ bạn sẽ hỗ thẹn vì đức tin của bạn quá khô khan và chiếu lệ, vì cánh cửa mà bạn đã vô tình khép lại không cho những người khác đang muốn bước vào.

Hãy nhìn những người kề bên bạn – những người bạn đã quen mặt lắm rồi. – Bạn không biết họ. Họ ở bên cạnh bạn mà bạn cũng không biết họ. Bạn không biết nhìn thấy tâm hồn của họ... và họ vẫn chiến đấu, vấp ngã, chết lịm, và bạn đã có thể giúp đỡ họ. Chúng ta sống như thế đó, như những người xa lạ trong một gia đình – lắm khi như thù địch. – Bạn biết mở rộng tâm hồn mình – để tha nhân bước vào – và bạn mang họ đến với Chúa không?

Và số tiền bạn dâng trong thánh lễ – ước gì nó không ru ngủ lương tâm bạn – nhưng sẽ là một đòi buộc của một thứ công bằng cao cả hơn – của một lòng bác ái chân thành hơn. – Đó chỉ là một giòng nước bé nhỏ nhưng con sông sẽ đổ về đâu?... Vì tiền của bạn chính là một mảnh nhỏ hạnh phúc bạn phải rót vào thế giới – Bạn đừng mỉm cười khi nghe lời nầy của thánh Basiliô, lời mà đáng lý bạn phải nằm lòng: “Đôi giày dư thừa của bạn phải thuộc về người nghèo lang thang không có giày mang”. Đây không phải là cho – mà là trả. – “Giáo Hội thực ra là một thành phố của hạng bần cùng đói rách. Những hạng nhà giàu, và tôi không sợ phải nói như thế, đúng với tư thế của hạng giàu sang – vì tôi phải nói thật đúng – là hạng chư hầu của thế gian, đã được ghi dấu của thế gian, chỉ được Giáo Hội miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.”

“Lễ xong, chúc anh chị em đi bình an...” Bạn hãy ra về nhưng đừng yên phận. Đô thị vẫn đang còn được xây đắp và bạn chưa ban bố đủ.

Hãy lắng nghe lời của thi sĩ Tagore:

“Khi tôi mệt mõi đứng bên vệ đường – khi tôi nằm trong bụi đất – khi tôi cảm thấy rằng con đường còn dài trước mặt – và không lúc nào tôi quên và trong giấc mơ hay tỉnh thức, tôi vẫn triền miên mang theo nỗi buồn nầy như một khổ hình đau đớn”.

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc