Có một buổi tối nào như mọi buổi tối, và những đứa con nhỏ của bạn đã yên giấc trong êm đềm của tổ ấm,và bên ngoài cánh cửa đóng chặt, tiếng gọi sẽ nhút nhát và sự khiêm tốn của người gõ cửa làm tan biến hình bóng của Ngài và bóng đêm.
Đó chính là người đang sống kề cận bên bạn, một cụ già không đáng kể cảm thấy mình cô đơn trong khu rừng kỷ niệm của ông. Ông đang bước đi những bước đi cuối cùng của cuộc đời ông, lúc mà con đường lại hẹp hơn, trên con đường đau đớn của những năm cuối cùng.
...Người ấy, người đã không còn việc làm và đang mang nặng những lo âu cho ngày mai.
...và người ấy nữa, người không còn nhà ở, con người mà đồng ruộng, thú vật và loài người không còn biết bố thí cho một cái nhìn thân ái.
...và người nghèo hơn hết mọi người, con người đã bị một bàn tay hung ác bôi xoá tất cả sao trời của lòng mình...ông đang lần bước cô đơn trong thế giới vô nghĩa mà con người đã xây nên cho ông,và ông tuyệt vọng nhìn những người ông thương bỏ đi lạnh lùng.
...và người vắng mặt trên bàn cơm gia đình :
“Tôi vừa mua một thửa đất, và tôi phải đi coi”... Niềm vui trần thế đã đủ để lấp đầy con tim họ. Họ biến cuộc đời của họ thành bãi sình lầy để ngày mai họ dìm mình trong đó... “Những người thân của Ngài đã không chấp nhận Ngài”...
...Và người ấy nữa, người đang nhút nhát đi tìm cửa vào nhà... sự lo âu tâm hồn đã đưa người ấy vào một hướng khác không định nghĩa được bằng tiếng nói con người. Một ước mộng sâu xa đưa đẫy người đến một miền đất thân ái tình nồng, nơi ấy, một mặt trời không ai tưởng tượng được – đánh tan bóng tối mờ mịt của hận thù. Người lặp lại lời nói của Thánh Âu tinh:” Tôi đã yêu Ngài quá trễ, hỡi vẽ đẹp xưa cũ và luôn luôn mới”.
...và người ấy, con người bị tội lỗi vây siết, chán nản về người khác và về cả chính mình, đã lâu ngày sống trong rừng tăm tối, là kẻ trộm cướp đang đòi Nước Trời. “Xin hãy nhớ đến tôi”...Những người nữ Samari, gái điếm, người nghèo khổ bần cùng, người què trệt, đui mù, tàn tật... những người Thiên Chúa đang kêu gọi. Tất cả những người nầy, chiều nay, không yên tâm cười giỡn, uống rượu và hát xướng.
Bạn sẽ là hạng người đã đóng cửa nhà mình lại vì không biết...
là hạng người đang ấm áp trong gia đình, quên lãng sự đói rét ngoài trời...
là hạng người đang sống trong ồn ào của máy thâu thanh, đang che lấp những tiếng thì thào kín đáo của những nỗi khốn cùng của tha nhân.
...hay bạn sẽ là hạng người hèn hạ không dám nhìn thẳng vào thế giới đang rên siết đau thương và giãy chết?
Bạn hãy nhìn kỹ, với những con mắt được thanh luyện khỏi ích kỷ và hung tàn...Tôi đã biết rõ khuôn mặt con người, nhưng tôi có cảm giác là mới gặp lần thứ nhứt... đó là khuôn mặt một người bạn tôi mang trong tôi và từ lâu nay tôi vẫn tìm kiếm.
Bàn tay bạn mở ra để ban phát, nhưng này đây, bạn tiếp nhận sự giàu sang phong phú... vì Người đến gõ cửa nhà bạn là Vị Khách Hành Hương muôn thuở, đó chính là Chúa Giêsu đến ban cho bạn Bình An của Ngài.
Khi Người Nghèo ấy bước vào đời bạn, buổi chiều ấy sẽ không như những buổi chiều khác, nhưng niềm vui Giáng Sinh sẽ hát vang trong bạn và trong thế giới. Ở trần gian nầy, niềm vui của Chúa bắt đầu như thế đấy!
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc