Tôi không đòi hỏi là một người khác. Tôi không thể nhường cho ai thân xác tôi. Giòng máu đang lưu chảy trong huyết quản tôi mang lấy khuôn mặt của cha ông tôi, và tôi không thể làm im bặt tiếng hát của dòng giống tôi đang dâng lên đến tôi . Những mặt trời tôi đã nhìn thấy mọc lên một cách cực nhọc vẫn còn in trong mắt tôi; những con đường của quê hương vẫn còn trong bước đi của tôi; gần bên tôi những người tôi đã quen biết mãi mãi ra đi, một dân tộc vô hình; trong nhà thờ làng tôi, lời cầu nguyện của tôi như mạnh mẽ hơn vì được bao bọc trong tình thân của mọi người và mọi vật. Từ nay, mãi mãi trong cuộc đời tôi vẫn còn một vết thương đang rỉ máu mà tôi vẫn cố quên và che giấu. Chính thế mà tôi phải sống, phải tranh đấu và mỉm cười.
- Đừng bảo tôi trở nên một người khác.Xin hãy giúp tôi trở nên khác mà vẫn là tôi. Chúng ta hãy cùng đi với nhau trên con đường nhẫn nại lâu dài nầy. Miền đất mới nầy sẽ đi vào dòng máu của tôi; trong ánh mắt tôi sẽ lóe lên một ánh sáng mới.
- Tôi ước mong tìm thấy một gia đình hoàn toàn là của tôi;
- ngồi vào bàn ăn, được tiếp đón như một người anh em trở về từ một chuyến đi xa. Hãy cho tôi Chúa Kitô và sự dịu dàng của Người. Chính Người là Đấng tôi đang đeo đuổi dù lắm khi tôi không dám nói ra. Chỉ có Người là Hy Vọng.
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc