Ngài đã đi qua tất cả những con đường trần gian,
qua những cánh đồng bằng phẳng và những đô thị kiêu sa,
qua những đường mòn hẻm núi,
qua những đèo tuyết trắng và những sa mạc nắng thiêu,
qua những vũng lầy và những sân nhà ẩm thối...
Ngài đã đến trong sự hăng say nổ bùng của các sân vận động và trong sức mạnh của tuổi xuân đang trào sức sống, và trong phòng vắng của người nghèo thiếu ăn; trong xương thịt đau đớn của bệnh viện, trong xương thịt rã rời của nghĩa trang đìu hiu và nhục nhã...
- Trong da thịt chói sáng của Phanxicô Assisi.
- Ngài đã đến trong con người tự do chưa bao giờ nếm mùi kẽm gai,
- trong u uất của ngục tù
- trong tăm tối của trại giam yên lặng chết rũ
yên lặng nặng nề của mọi hèn nhát bỉ ổi, của mọi mưu toan đốn mạt.
trong tất cả những Côlisê [1] của thế giới.
Ngài đã đến trong những người sạch sẽ vén khéo
trong những tên lang thang kéo theo mình rận chí và đói khổ,
trong Cha Đamiên, người phong cùi tự nguyện trên đảo Môlôkai.
Ngài đã đến trong vũng lầy hôi thối và trong suối nước trẻ trung, trong con người trụy lạc bị dẫm nát quả tim, trong trẻ thơ trong sáng, mỗi buổi mai vẫn chấp tay cầu nguyện...
trong Mađalêna quì gối và trong tuổi thơ đã tìm thấy lại.
Ngài đã đến dẫn dắt mọi người và gánh vác tất cả khổ đau, rọi sáng những nẻo đường u tối,” làm ánh mắt nứt lên lời ca”.
“Chỉ cần một người đến với chúng tôi
Trước cổng đô thị,
Người ấy có Vương Quốc là TÌNH YÊU
Và HY VỌNG là người khách thân tình”...
Ngài đã đến trong Thành Phố và Tình Yêu là Vương Quốc Ngài và tên Ngài là Hoà Bình.
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc