Khi con bạn được chuẩn bị tươm tất để đi đến nhà thờ dâng lễ, cổ họng bạn nghẹn ngào: một giọt lệ trong xanh chạy quanh mắt bạn. Người ta không thể giả khôn trước mặt một em bé được “rước Chúa lần đầu”, người ta không còn muốn ba hoa nữa!...

Vì trong một ánh chớp, người ta nhìn thấy hình ảnh quá khứ của mình và mình không còn được như thế nữa.

Trẻ thơ là sự trong mát của lúc khởi hành

Là sự di động trong sáng của nguồn suối,

Là ánh sáng ban mai,

Là hy vọng…

Và chúng ta, chúng ta đã đi quá nhiều

Chúng ta mang trong lòng sự kiêu căng của người lớn, như một mẫu bánh dân nghèo, và bụi đường đã chồng chất trong đôi mắt chúng ta.

Chúng ta bước đi trong cảnh tranh tối tranh sáng, đa nghi, chán buồn, hèn mạt với tất cả những lý luận, những câu sáo và những kinh nghiệm của chúng ta,

Bấp bênh, đau khổ, với vẻ thản nhiên vững chắc, những câu nói ý nhị, với tiếng cười gượng gạo của chúng ta,

Chúng ta bước đi nô lệ với tất cả những bài ca tụng tự do của chúng ta,

Nô lệ bản thân –

Nô lệ những tị hiềm và những nỗi sợ hải của chúng ta,

Nô lệ một thứ lẽ phải cũ rích,

Một quá khứ đã chết lịm.

Bạn đừng để cạn khô giọt lệ ấy trong mắt bạn và đừng vì nó mà đùa nghịch cười nhạo khi uống ly rượu khai vị của mình: đó chính là tiếng gọi của một vùng đất nơi bạn đã sinh sống, mà  hiện nay bạn không còn nữa, mà chúng ta phải tìm về nếu chúng ta  muốn Chúa trả lại cho chúng ta, vùng đất tuổi xuân của chúng ta…Và đứa trẻ, đứa con bạn đang đi trên những con đường quen thuộc, chính là tâm hồn bạn đang qua, tâm hồn bạn ngày trước, đơn sơ, ngay thẳng,tự do,tâm hồn trẻ thơ của chúng ta.

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc