Chúng ta vẫn mong muốn bảo vệ niềm vui trần thế của chúng ta. Tất cả những mặt trời của trần gian, những niềm thương, những thành công có lẽ đã đáp lời kêu gọi của chúng ta. Chúng ta đã bảo vệ thật hăng say mảnh hạnh phúc của mình. Nhưng đêm vẫn về trên ngày sống phù du của chúng ta. Gió lạnh mùa đông siết lấy tim ta, và bất hạnh giựt lấy những gì ta nắm giữ. Niềm vui trần thế của ta, mi ở đâu ? Mi chỉ là ngọn lửa thấp thỏm mà bàn tay con người khốn khổ không giữ lại được hay sao?
Nhưng MỘT NGƯỜI KHÁC đã cầm lấy tay tôi, dìu tôi đi – đường Ngài đi chỉ toàn đá cứng. Khi tôi khóc trong hồn, Ngài đã dần dần trút bỏ tất cả, Ngài làm cho tôi nghèo nàn tiện nghi hưởng thụ, nghèo cả tự do và thì giờ để nghĩ đến tôi. Ngài đã bịt miệng tinh thần chiếm hữu trong tôi, những thèm muốn xấu xa và những xa xỉ thấp hèn. Như thế, ngày qua ngày, Ngài đã cất cho tôi gánh nặng vô ích và kềnh càng mà tôi vẫn yêu thích, và Ngài đã bẻ gãy những xiềng xích trói buộc tôi mà tôi quí mến. Ngài cho tôi hiểu rằng ai không muốn chấp nhận đau khổ thì cũng sẽ không chấp nhận niềm vui và phải có “những hạt giống gieo vào mùa thu và mùa đông giá lạnh để mùa xuân xanh mát và mùa hạ chín vàng”. Từ nay tôi bước đi nhanh nhẹn hơn đến một vùng đất mới. Phúc thay cho người cảm thấy trong hồn vọng lên tiếng nói mãnh liệt hơn bão tố, tiếng nói của Đấng đã phán: “Con là Con Ta...”. Lúc ấy những âu sầu lo sợ vô ích biến tan và từ trong thâm cung con người tôi bùng cháy một ngọn lửa không gì dập tắt. “Phải, Ta đây...”. Ngài đã nói thế vào những giờ phút khó khăn thử thách. Tôi sống trong tâm tình khiêm nhượng của kẻ nghèo hèn và trong sự thánh thiện của những tâm hồn ẩn danh, và trong Giáo Hội trung thành không bao giờ buông bỏ, và trong mảnh Bánh mà linh mục ban phát.
Người nào mang Chúa trong lòng sẽ như một ngọn đèn chất chứa vàng ròng đến rạng đông, và tâm tình cảm tạ “mở toang phiến đá của tâm hồn”. Người ấy sẽ nếm được sự bình an vô tả, niềm phấn khởi vô bờ của một cuộc sống mà con người linh cảm là nó sẽ vô tận và làm cho tâm hồn hớn hở đến tận trời sao. Người ấy sẽ không có thì giờ nào để lo âu. Người biết rằng sau cùng vẫn còn Chúa Kitô.
“Cần phải bước đi trong những ngày dài Chúa muốn bạn bước đi, nuôi trong lòng niềm chờ đợi hồng phúc: Tôi sẽ được no đầy mãn nguyện khi vinh quang xuất hiện” . Niềm vui của Ngài trong ta sẽ biến đổi ánh mắt chúng ta mới mẻ hơn trong yêu thương – quả tim ta hiếu hoà - đầy tràn tiếng hát: “Khi chim hót, trời như bớt lạnh...”
Nếu chúng ta biết mang Chúa Kitô trong lòng như một niềm vui, điều đó xuất hiện như một con đường sáng mênh mông – như một lối đi mở ra trong đồng bằng đêm tối, đang mời gọi dấn bước và đưa ta đến ngưỡng cửa là ánh sáng không vẩn đục và đến miền đất của Ngài, miền đất mà không có gì, dù là sự sống, sự chết, đói khát cũng không cướp lấy khỏi tay ta.
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc