Những năm dài tù tội của tôi – đã xa rồi nhưng cũng rất gần – vẫn còn sống trong tôi – xương thịt của xương thịt tôi. Tro tàn của thời gian không xóa mờ khuôn mặt chúng – chúng không là những chiếc lá khô bay lờ phờ bị gió mùa đông xua đuổi. Chúng vẫn sống động trong tôi như ngày đầu đau khổ – chúng vẫn chuyện trò với tôi khi chiều xuống – khi tôi biết nhắm mắt và dừng lại trong cuộc chạy đua với thời gian. Chúng nói cho tôi biết tâm hồn của tôi trong dĩ vãng – những ánh sáng và bóng tối của hồn tôi – chúng hiện hiện trong tôi những khuôn mặt yêu dấu, và dừng bước tôi lại trên những nấm mồ mà chúng ta đã đặt nhiều hoa, những cánh hoa không bao giờ tàn úa. Chúng đánh thức trong thầm lặng của tâm hồn tôi những tiếng nói mà tình bằng hữu đã gieo vào đó những hạt giống tuyệt vời.

Và như một bà mẹ úp mặt vào hai lòng bàn tay – chúng hướng ánh mắt tôi về chân trời – vùng đất tương lai tôi phải mạnh dạn tiến bước.

*

Thời gian tù đày –

Sự phong phú của đời tôi -

Sự thử thách bất thần đã thanh tẩy ánh mắt – đã giải thoát những con tim bận bịu và củng cố những ý chí bấp bênh.

Những ngày khó khăn đầy lo âu và nước mắt mà hôm nay tôi phảỉ tạ ơn - không có chúng, tôi đã không thể là tôi hôm nay.

Nó không chỉ là kỷ niệm - mà là đòi buộc -

Nó đã chuẫn bị tôi vào cuộc chiến và đòi hỏi tôi phải “sống” cuộc chiến ấy. Bao lâu máu còn lưu chuyển trong đường gân chúng ta – Bao lâu mặt trời còn chiếu sáng trên bầu trời – tôi cần phải tuyên bố cho thế giới những gì nó đang chờ đợi nơi tôi.

Giữ vững vị trí của mình là một vinh dự  của một con người – dù vị trí ấy có khiêm nhường nhỏ bé thế nào.

Vinh dự trở nên một chiếc lá nhỏ làm hô hấp cả một cây to –

Vinh dự đem lại niềm vui trong thời gian sống sót u buồn –

Đem lại bình an trong những rách nát vô nghĩa –

Đem lại can đảm yên lành và bình thản trong những chán nản tuyệt vọng và hy vọng trong sáng mà Thiên Chúa ban cho tất cả những ai tiếp đón Ngài.

*

Tôi không nhìn lại sau lưng và con đường đã đi – và đôi tay trống rỗng – và tôi không lắng nghe tiếng nói của con tim quỉ dữ của tôi luôn luôn cám dỗ: “Ích lợi gì?” Nhưng đối với mỗi người chúng ta, hôm nay chính là buổi mai của một ngày hồng phúc – để chúng ta mang vào kho những bó lúa vàng thơm có thể bị thối nát trong cánh đồng – Thực hiện bước tiến mà Chúa đòi hỏi chúng ta.

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc