Khi linh mục đứng trên bàn thờ và kêu gọi giáo dân, tôi đứng kề bên người và cầu nguyện:

“Lạy Chúa,

con hiến dâng lên Chúa đời sống con, như Chúa đã an bài, giọt nước khiêm tốn của con, một vài giọt máu của con tim, sự thất bại đang nằm trong tay con đây, những niềm vui nghèo nàn của đời sống mỗi ngày,cố gắng âm thầm nầy và những vấp ngã đớn đau ấy, những lo sợ và uất giận của con, giọt nước nhỏ bé của con.

… Và đây dĩ vãng của con, tất cả những ngày xưa cũ, những năm tháng dài đã chết. Một mãnh nào đó của con đã ra đi… một mảnh sức sống và hăng say, một mãnh kiêu căng và tự mãn của con.

… Và đây, niềm hối hận ray rứt của những điều con phải làm mà con đã không làm, của những ánh mắt van xin con vô hiệu, của những vì sao đã luống công vạch lối cho con đi, của những tiếng gọi mà con đã từ từ dập tắt. Những người hôm qua đã cần đến con , mà con không biết yêu thương họ. Những người đang cần một người hướng dẫn và con không đến với họ, hôm nay họ ở đâu ?

Xin dâng lên Chúa anh em của con, những người xa Chúa với những khuôn mặt dày dạn cứng cỏi, những anh em đang hận thù vì chúng con không biết yêu thương, và những người anh em đang tìm kiếm, đang dẫy dụa trong bóng đêm dầy đặc, với tâm hồn tràn dâng những lo âu tội lỗi, ngập đến cửa miệng, những người anh em không biết gì cả, và cuộc đời họ là một chuyến đi không định hướng, những người anh em đang chiến đấu và đang kiệt sức và họ không dám nói nên lời.

… Và đây, những người anh em đã nhìn thấy vầng đông xuất hiện và ánh mắt của Cha, đã xua đuổi được sự sợ hãi làm tan rã hy vọng, là người tội nhân thống hối đang đi về nhà Cha.

… Và những người sắp chết.

… Và tất cả những người bị đè bẹp. Tất cả những người bị đóng đinh, bị khinh miệt, những người câm lặng, những thây người chồng chất trong  bao đô thị. Rác rến của lao tù và những trại tập trung.

… Và những người có tâm hồn đơn thường chất phát đầy ánh sáng, họ đã nhường cho Chúa tất cả tâm hồn, ngọn lửa yêu thương nhỏ bé ấy trong thâm cung con người, một lời đáp lại TÌNH YÊU phải toàn thắng những bóng tối dồn dập của kiêu căng, khờ dại và của hận thù.

Lạy Chúa,

Xin cho con biết chấp nhận thân phận con người phải kết liễu trong thất bại, chấp nhận bức tường xiêu đổ ấy, nhưng khi đổ xuống sẽ để lộ ra những cánh đồng của Chúa, chấp nhận hạt giống nầy đang thối ra trong thửa đất nhẫn nại, nhưng đang nẫy mầm, chấp nhận cùng đích huy hoàng Chúa mời gọi chúng con vào – chấp nhận  vinh quang ấy, niềm vui ấy.

Xin cho chúng con biết chấp nhận

-                những con đường bằng phẳng, dễ dàng và những lối di nhỏ hẹp đầy sỏi đá làm rướm máu chân con,

-                những lối đi sa mạc làm chúng con lạc hướng,

-                những lối di quá chật hẹp nơi chúng con chỉ đi cô đơn một mình,

Xin cho chúng con biết chấp nhận:

-                lối đi đã định sẵn cho mỗi người chúng con,

-                viên đá mà chúng con phải mang một mình,

-                Niềm vui mà chỉ một mình chúng con ban ra được.”

Tôi đã dâng lên Chúa lễ vật của tôi, tôi đã ném tất cả trong bình an, cả các sinh vật, cả mọi đồ vật và tôi ra đi mạnh mẽ hơn. Không còn gì có thể ngăn cản hay làm chậm bước tiến tôi trong ngày hôm nay.

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc