Bạn nhớ không hôm ấy khi tiếng gọi huyền bí ấy đã trào dâng từ thâm cung lòng bạn ? Tiếng gọi như một tiếng nói đánh thức chúng ta trong đêm tối – Hay đúng hơn, như một “dấu nhạc bất thần làm ngưng bặt tim ta” và gây nên ngỡ ngàng giữa dạ hội tưng bừng trần thế – Tiếng ấy như thể tiếng thiên thần thổi loa..., “tiếng loa không bằng âm thanh nhưng mọi người đều nghe thấy” – Và tiếng gọi ấy mời chúng ta đi xa hơn nữa, đừng dừng lại trên miền đất dễ dàng bằng phẳng, bước tới mãi và bước mãi đến nguồn Phúc Lộc có thể làm thoả mãn niềm khát vọng triền miên và mãnh liệt của tâm hồn mà thôi – Ôi tiếng nói xa xăm và quá gần – tiếng nói đầy ngọt ngào và đau đớn, đầy phấn khởi và lệ sầu đang mời gọi tôi vào hành trình không dứt và rứt tôi ra khỏi những khuôn mặt thân yêu, đang đòi hỏi tôi từ bỏ tất cả để đạt được tất cả, đang trao về tôi, mỗi buổi sáng, sự liều lĩnh để đăng trình vô tận và mãnh lực để tìm về khuôn mặt của Chúa, can đảm để chấp nhận hôm nay, con đường gai góc để đạt đến Niềm vui của Ngài. Lạy Chúa, chính Chúa đã làm nên xương thịt con như “mãnh đất cằn khô mệt mõi, đang mong chờ khao khát Chúa”, chính Chúa đã đặt trong lòng con người ước vọng tuổi thơ, thanh sạch và hạnh phúc và Chúa đã trở nên cho mỗi người chúng con “nguồn suối bình an của tâm hồn khao khát”,Chúa là tất cả Nguồn Sáng huy hoàng” ngoại trừ những cặp mắt nhắm nghiền dưới nụ hôn nặng trĩu”.
Lạy Chúa
Chính Chúa đã kêu gọi chúng con !...
*
Chính Chúa đã nâng đỡ bước chân chúng con.
Khi một ngày lịm tắt, khi một tình thương chết mòn, khi trên bàn cơm vắng đi một chỗ, trong xương thịt chúng con, một cái gì đó đã bị rứt ra, đau xót, một sự sống qua đi, để một sự sống lại về. –“Chết mỗi ngày” là thế đấy – Đó là chấp nhận cho ánh mặt trời trần thế biến dần trong ánh mắt để nhìn thấy toả sáng trên ta, Ánh Sáng của Chiên Con, chấp nhận sự thanh thoát tinh luyện thân xác để đón tiếp Vinh Quang của ngày mai, chấp nhận cho tâm hồn tràn ngập nỗi buồn dương thế để ca lên tuyệt hảo Niềm Vui của Thánh Linh – Những tình thân trần thế của chúng ta, những ngọn nến chập chờn, chúng ta ném tất cả vào trái tim đại dương của Chúa, trong đó, chúng ta sẽ nên nguồn sáng hoả hào – Những tình thương luôn luôn bị đe doạ chết rũ, chúng ta sẽ tìm thấy chúng muôn đời trong vĩnh cửu thản nhiên – con đường sự chết là con đường sự sống.
*
Nầy con chiên nhỏ bé của Chúa, hãy bước theo Mục Tử đang dẫn đưa ngươi về Đỉnh Núi khác – Hãy giữ gìn trong bạn ước vọng vô biên Thiên Chúa, Đấng sẽ được trao ban cho bạn – Thế gian quanh bạn như bãi cát sa mạc, làm cằn khô muôn vạn linh hồn. – Bạn hãy chống lại những gì là tình yêu quá dễ, là dối gạt con tim, là tính thay đổi vô chừng, khoe khoan, danh lợi, tiền bạc, những tước vị phù du.
Tôi ghi lại cho bạn lời nguyện cầu của Thánh Âu tinh:
“Lạy Chúa là Chúa của con,
Hy vọng duy nhất của con.
Xin ban cho con mãnh lực để tìm về Chúa,
là Đấng đã tạo nên con để tìm gặp Chúa,
và là Đấng đã ban cho con hy vọng tìm được Chúa càng ngày càng hơn”.
*
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc