Con người chất giữ thành công và vinh dự của mình như một trẻ nhỏ chất xây những hạt cát. Họ điên rồ xây đắp lâu đài cuộc sống của họ trên bãi cát, lâu đài nơi họ làm vua và họ bảo vệ nó hăng say chống lại những thử thách của thời gian và sự đe doạ của con người, một lâu đài mà họ tưởng sẽ lâu dài vĩnh cửu...

Nhưng, một ngày nào đó, ngọn gió đông nổi lên và toà lâu đài mỏng manh bay biến trong đại dương. Con người cô đơn trở về với tâm hồn lo âu bứt rứt. Họ hiểu quá muộn rằng sự điên rồ đã ghì họ vào trần thế và không cho họ biết sự cao cả của mình.

Vua hay phu quét đường, mỗi người chúng ta đều xây đắp một toà lâu đài đẹp hơn cả những mộng mơ của chúng ta. Mỗi người đều xây đắp với những vật hèn yếu của đời mình, với bụi bậm của đời sống. Chúa mới là nền móng vững vàng. Tình yêu của Ngài mới chiếu sáng trên nó, rực rỡ hơn cả bao nhiêu mặt trời, và tử thần sẽ không bao giờ phá đổ được.

Nhưng Chúa phải chăng là viên đá mà bạn vô tình không nghĩ tới trong cơn điên dại của bạn? Một viên đá kềnh càng, quá nặng và cuối cùng là vô ích?...

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc