Tâm hồn tôi, đang khát khao hạnh phúc, khao khát thành công trần thế – hạt giống gieo vào lòng đất, mất hút trong đó. Và tiết mùa, mưa gió, sương giá và lãng quên qua đi… Linh hồn ơi, nếu mi muốn sống hãy chết đi, nếu mi muốn trở nên hạt lúa thơm vàng nuôi sống con người và giúp họ đứng thẳng.
Bạn hãy bứt đi từng sợi một, những ràng buộc tâm hồn, tinh vi và cứng chắc hơn cả những cây đinh, siết chặt chúng ta vào của cải trần gian, hãy nhìn thấy những bàn tay ấy từ từ buông trả, những bàn tay đã từng gom góp tham lam những thú vui nhân loại, - bạn hãy giải thoát con tim bạn khỏi những tình yêu chính đáng nhứt và bước đi trên những con đường vắng bóng người thân và “tang tóc sẽ đau thương đến nỗi ánh mặt trời cũng làm ta bỡ ngỡ”. – Chết, tức là nộp đi ý muốn riêng tư để vâng phục những người do ý Chúa, hướng dẫn chúng ta, và làm trọn bổn phận hằng ngày trong khiêm tốn và đơn sơ, đúng theo vị trí của mình, đôi khi hình như vô ích, là chấp nhận bị loại ra, trở nên con người không ai cần đến…
Trong những mùa dai dẳng đau thương, hãy kết hợp mật thiết và yêu thương hơn với Đấng đã “cho không” tất cả cho đến giờ phút cuối cùng, giờ phút đã khiến Người bàng hoàng kinh sợ - giờ phút buồn sầu rũ rượi, giờ phút sợ sệt âu lo, giờ phút chán chường vô kể, “khi bóng tối ngập tràn”, - “Nói gì đây, lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ kinh khủng ấy” – Biết bao lần bạn đã nói với Ngài như thế: Lạy Cha, nếu có thể được,xin cho con khỏi uống chén đắng Cha trao cho con…” Ngài sẽ ban cho bạn sức mạnh cần thiết để nói tiếp với Ngài: “Lạy Cha, chớ gì ý Cha được nên trọn”.
Người nào chấp nhận sự chết, là đang đi vào sự sống – Người nào nhận được sự sống là người bằng lòng mất nó – là người đã ném nó vào quả tim của Chúa, ở đó luôn có thập giá – Người ấy chiến thắng vẻ vang – Người ấy đi vào ánh sáng nhờ “Cánh Cửa duy nhất của chuồng chiên – Hạt lúa đã nẫy mầm và vươn lên trong một cuộc sống mới. Các dân tộc đều nhìn về Đấng đã chịu treo trên đỉnh đồi, đầu Người nghiêng xuống như vâng phục, và đôi tay giang rộng như gọi mời – Chân Ngài bị đóng đinh như chờ đợi người nào đi đến với Ngài – những vết thương của Ngài là ánh sáng và máu Ngài thanh tẩy và cứu chuộc. – Hỡi bạn là người đang đọc dòng chữ nầy, bạn hãy chấp nhận, bạn hãy chìm sâu, đã đầu hàng vô điều kiện trong sự kết hiệp đắng cay và yên lặng”, bạn có biết bạn cũng là người đã lên, được tôn vinh. - Bạn là đô thị trên đỉnh cao đang khích lệ người lữ hành kiệt sức, bạn là ngọn đèn sáng trên giá đèn, là ngọn lửa trên bờ đại dương, là vì sao cứu vớt những người đắm chìm trên biển. – Biết bao ánh mắt đã hướng về bạn - sau nầy bạn mới biết những đứa con tinh thần của bạn – những người mà bạn đã đưa về từ biên giới đóng ngõ. – Bạn là niềm vui của Chúa mình, đối với Ngài bạn sống động hơn cả những mặt trời trần thế, Thiên Chúa mà bạn đã loan báo và cảm tạ.
Nếu hạt lúa mì không chết đi - nó sẽ cô đơn. Nhưng nếu nó chết đi, nó sẽ mang đầy hoa trái.
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc