Ai đi trong một rừng bạn bè,có bao giờ nếm mùi cô đơn nặng nề không?...

Bạn nghĩ đến bệnh nhân trông đợi mõi mòn, một nụ cười thân hữu nơi cánh cửa...

-           đến con đường hẹp nhỏ của cụ già mang nặng cả một đời, mà chỉ còn trong hồn những kỷ niệm xa xôi –

-           đang mong ước một cái nhìn trẻ trung đoái hoài đến mình –

-           đang mong ước một bàn tay đầy nhựa sống kéo ông vào giữa đám người hôm nay... và người nọ, ngồi nghỉ lâu dài như một tên tù khổ sai, đôi tay vẫn còn cường tráng mà không ai muốn nhờ.

Biết bao người đã qua đi, những người chúng ta đã quen biết và yêu thương. Người ta càng cô đơn hơn khi một người nằm xuống. Một vết thương loét ra, và sẽ không bao giờ lành lại, đôi mắt chúng ta còn in sâu những khuôn mặt bị tử thần bôi xoá và trên môi chúng ta, những tiếng nói chúng ta muốn nói, sẽ không có câu trả lời...

Trong những đô thị lớn sầm uất ,biết bao người đang mang nặng những đau khổ trầm lặng như thế. Những bạn thiết đã biến mất trong cơn xoáy của cuộc đời, và lãng quên bao trùm lấy họ như một lớp sương mù dầy đặc... Thế giới đang dẫy chết vì thiếu tình thương...Những người được ưu đãi nhất, được bao vây ca tụng nhiều nhất, lại là những người cô đơn hơn ai hết – họ tuyệt vọng đi tìm một giòng nước nhỏ yêu thương.

*

Chiều nay bạn hãy vào thánh đường. Bạn hãy để cho yên lặng hồng phúc vây bọc lấy bạn. Trẻ nhỏ trong máng lừa cô đơn, đang đưa tay gọi bạn. Chớ gì Ngài sẽ là sao mai của bạn, vì sao vẫn trung thành trong bầu trời mới mẻ sau những u buồn của đêm thâu. Ngài đi theo bạn đến bước đi cuối cùng của bạn. Và trong bóng tối quờ quạng, bạn sẽ tìm thấy những bạn thiết của Ngài, họ là bạn của bạn. Tất cả những người trong sự hiệp thông các thánh, họ đang đau khổ với bạn, họ đem cho bạn niềm vui kín đáo của họ, niềm hy vọng triền miên của họ mà gió lạnh mùa đông không làm sao dập tắt. Cái nhìn của bạn trên thế giới sẽ xác thực hơn. Bạn vẫn tìm được một chút tình thân, dấu hiệu xa vời của Tình Yêu của Cha trên trời.

*

Có lẽ cần phải cho, trước khi nhận. Ai mở tay ra,người ấy sẽ làm vọt lên những suối nguồn từ lâu không  hay biết, đầy ánh sáng và bình an, Chúa sẽ biến sự cô đơn của người ấy thành yên lặng đầy ánh sáng và vui say, sự yên lặng của đồng ruộng trong giờ phút phủ sương.

Bạn có biết câu chuyện của người bệnh phong ấy không? Trong trại cùi, nơi tuyệt vọng ấy, anh vẫn biết mỉm cười và giữ đôi mắt anh trong sáng, vì mỗi ngày, bên trên bức tường thật cao, thật kiên cố, một khuôn mặt người nữ, nhỏ như nắm tay, xuất hiện và mỉm cười, đem lại cho anh sức lực, kiên trì và hy vọng. “Đó là vợ tôi, anh giải thích, lúc người ta mang tôi đi, nàng đã đi theo tôi và khi tôi nhìn nàng, tôi biết được rằng tôi còn sống”.

Chớ gì những kẻ đau khổ và quá cô đơn, bên trên những bức tường thù hận, mang lại cho chúng ta là những kẻ phong cùi đáng thương, khuôn mặt còn biết mỉm cười và yêu thương của họ. Họ sẽ nhận được thứ bình an và thứ lương thực họ đã biết ban bố cho kẻ khác.

*

Ai lại không thổn thức khi nhìn lại tâm hồn mình trong quãng đường nào đó của cuộc sống? Những năm tháng qua đi và bàn tay trống rỗng – những bước đi vô ích – và những bạn bè thất vọng. – Những dấu vết chúng ta trên mặt đất, cơn mưa đầu tiên sẽ vội bôi nhoà...

Và vì thế, chiều nay tôi nghĩ đến đứa trẻ của một làng nhỏ vô danh, chỉ có vài người hàng xóm nghèo nàn ngồi canh thức – nghĩ đến cuộc đời thợ mộc của em – nghĩ đến khúc gỗ em cưa bào đẽo gọt, ngọn lửa của con người thiêu đốt nó đi – một đám người đáng thương đứng kề bên thập giá của Ngài đang hấp hối – Ngài là hạt cải nhỏ rơi vào cánh đồng bao la thế giới, và loài người dửng dưng chà đạp. Bây giờ thì Ngài đang chói sáng trên nhân loại, nơi nương tựa cuối cùng của hy vọng con người, là nỗi khắc khoải lo âu làm họ thao thức trong giấc ngủ loài thú của họ. Sinh động hơn tất cả chúng ta, Ngài đưa chúng ta vào cuộc chiến gay go hơn cuộc chiến của loài người trên chiến tuyến, Ngài đòi hỏi chúng ta một giòng máu mà tâm hồn vẫn không thôi tuôn trào.

Mấy người bạn của Ngài, nghèo khổ và vụng về, đôi khi cũng hèn nhát, đã đương đầu với thời gian, với thế lực, và đương đầu với những gì con người gọi là khôn ngoan – và những lời tuyên xưng của họ, không mãnh lực nào có thể tiêu diệt. Toàn thể nhân loại hôm nay đang kính cẩn lắng nghe.

Linh hồn bạn là một hạt cải đáng thương. Nhưng Chúa vẫn hiện diện – Ngài biến bạn thành ánh sáng trong thế giới vô hình – Bạn sẽ biết những người bạn hướng dẫn, sự nghèo nàn của bạn sẽ đem lại cho con người sự sung mãn của ơn thánh – người nhỏ bé và khiêm tốn nhất trở nên tướng giặc trong những trận giao tranh to tác của Chúa – lời cầu của bạn mở ra cho Chúa thành trì của con người. Nhờ bạn, Chúa hít thở giữa chúng ta. (Ngài tựa tay lên những cử chỉ thường ngày của bạn như trên vai của một người bạn thiết). Bạn đã nuôi sống niềm hy vọng “trước sự giàu có lâu dài của tàn phá, đổ nát, suy tàn và đão lộn”.

Chỉ cần nên một ngọn lửa nhỏ trung thành cháy mãi không nguôi.

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc