Chiều hôm ấy, người đàn bà đã mở toang cửa sổ nhà nàng – nhưng trái tim nàng bị phân tán trong niềm vui của quán trọ – và những người đến muộn đều nhút nhát trong lòng đêm u tối. Nàng đã sống không có Ngài – trong sự bận rộn lắng lo cho những con người phù du ấy – với những niềm vui quá dễ và mau tan biến. Nàng sẽ không nghe được Tiếng Nói đã được cha ông nàng đã hứa từ bao thế hệ.

Ngày mai nàng sẽ sầu muộn và cô đơn trong căn nhà bỏ trống. Khi tất cả sự vật trở nên cũ kỷ và nàng tính sổ quả tim mình, nàng sẽ thấy hoang vắng, và tình yêu duy nhất có thể lấp đầy hoang vắng ấy lại khiếm diện.

*

Một ngày nào đó, Ngài sẽ đến gõ cửa nhà bạn – trong giờ không ai tính trước. Bạn sẽ muốn Ngài đổi khác. Sự cao cả của Ngài sẽ mang lấy thân phận yếu đuối của trẻ thơ, và sự vĩnh cửu của Ngài sẽ là sự khiêm tốn hèn mạt của sự vật mau qua.Bạn sẽ mang lấy sự tăm tối của đêm trường!...

*

Ngài có thể vào nhà bạn chứ? Bạn đã nhường chỗ cho Ngài chưa ? Quá nhiều ước muốn nhỏ nhen – nhiều lo lắng ích kỷ – nhiều mối tình vô ích có thể đã chiếm tất cả rồi... Cần phải bịt miệng những khó khăn nhỏ mọn, tầm thường và những tang chế quan trọng – những thất bại và lãng quên - những nhục nhằn chỉ nói cho bạn về bạn và không nói đến Ngài bao nhiêu.

Lúc ấy sẽ là Lễ Giáng Sinh cho bạn. Bạn sẽ biết rằng bạn không cô đơn, bạn không là đứa trẻ lạc loài như bạn tưởng, bạn có một Mẹ Hiền và bạn sẽ sống – và Bình An sẽ đến trong hồn đầy thiện chí của bạn – Bình An báo hiệu cho Ngày vĩnh cửu.

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc