Người con gái, hôm ấy, đã tọc mạch bước tới đỉnh đồi ấy và đã đứng xa nhìn lại. Máu người tử tội ấy có thể làm hoen ố chiếc áo màu đã lựa kỹ càng!... Cha mẹ nàng, trong bàn cơm, đã nói đến những cuộc đời “hư mất”.

Có lẽ cũng nói đến, nhưng ngắn hơn, qua loa về sự kiện tầm thường ấy, đám đông khá giã hôm ấy đã chẳng tỏ ra khinh miệt là gì: “Hôm qua, trên đồi Canvê, có một người bị xử thập tự...”

*

Tất cả, thật ra, đã bắt đầu thật không may chút nào.

Cha mẹ hắn, lúc sinh hắn, chỉ tìm được một hang đá hẻo lánh, dưới gầm cầu của bọn lang thang.

Họ đã đưa hắn đi di cư trên con đường Ai Cập, cát nóng, ngoại kiều không nhà không cửa, người ta bỡ ngỡ không biết tại sao họ lại bỏ xứ đi di cư như thế!

Và trong làng chán buồn, nơi họ định cư, họ chẳng biết dạy đứa bé làm gì hơn là cho nó làm thợ mộc như cha nó!

*

Cô bé ơi, đi theo cô thì thú vị hơn. Cô là vinh hạnh và niềm vui của cha mẹ cô. Mỗi năm cô mang về nhà những bằng cấp đủ loại mà cha mẹ cô thích hơn là chính cô. Cô biết sử dụng sắc đẹp với nghệ thuật cần thiết... nhiều người đã nhìn cô với cái nhìn không dửng dưng lắm đâu và chào cô khi cô đi qua. Chắc chắn đám cưới của cô sẽ linh đình lắm. Phải thành công chứ! Người ta đã dạy cho cô như thế và cô đã thuộc bài lạ lùng.

*

Nhưng thất bại của Ngài là thất bại của Tình Yêu... thất bại của đống củi, cháy tan ra để sưởi ấm, của bàn tay mở ra để ban phát, của hạt giống tan đi để nuôi sống loài người...và đây chính là toàn thắng của những gì hư mất đang trên đường về, của người nghèo được yêu thương, của đứa con hoang trên đường về  nhà.

Bạn đã thành công chưa? Đóng kín trong cái khung chật hẹp của sắc đẹp, đam mê, của thành công, kiêu căng, ích kỹ của bạn... Bàn tay bạn nắm lại thật kỹ, chỉ giữ lại được hư vô.

Trước mặt Chúa, bạn bắt đầu tan rữa vô hiệu...

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc