Trong đời sống bạn, khi giờ đêm tối đến, bạn hãy chấp nhận nó như chấp nhận Chúa đang đi qua.
Đó là đêm tối của cô đơn, khi những bạn đường thân thuộc không còn nữa – Dần dần, những tiếng nói làm ta mê say lịm tắt, và những tiếng kêu của chúng ta tan chết trong xa xôi vô vọng.
Lúc ấy, hãy nhớ đến Chúa là Đấng không bao giờ bỏ rơi bạn – Bạn là người mù bên vệ đường đang cần một bàn tay thân hữu đưa về cùng đích của mình – Bên bờ lo âu, Chúa Kitô sẽ nắm lấy bạn – Hãy nhớ đến những người anh em đang ở bên cạnh bạn, trong hàng ngũ của Giáo Hội, và nhớ đến các thiên thần được sai đến để gìn giữ chân bạn khỏi vấp đá trên đường.
Đêm tối của giấc ngủ say – của những lúc dửng dưng đắc tội, của sự nhàn hạ yên thân trước một thế giới đang mướt máu và đang dẫy chết – của những cánh tay khoanh tròn trong công trường.
Bạn hãy lắng nghe tiếng la kéo dài của khốn khổ – Hãy để cho nó đánh thức tâm cang và xé nát tâm hồn bạn: “Lạy Chúa, khi con đói khổ, hãy cho con một người nào để nuôi thêm và khi con cần yêu thương âu yếm, hãy cho người khác kêu gọi đến tình yêu của con”.
Đêm tối huyền bí làm cho người ta linh cảm tai nạn và chết chóc – và nghiệm thấy yếu đuối và hèn mạt của chính mình.
Đêm tối nầy có thể đưa đẫy bạn lắng chìm vào đôi tay Cha lành như một trẻ em măng sữa.
Đêm tối của tội tình – của nhũng cuộc săn đuổi điên cuồng những niềm vui trần tục – của những con đường chạy tìm say sưa bóng dáng của chính mình – của những lời hứa hẹn không tròn – của những lộng ngôn và nghi hoặc – và “tâm hồn chúng ta chật chội đến nỗi không có chỗ cho Chúa bước vào”.
Nhưng đó cũng là giờ phút người con hoang “lắng nghe tiếng gọi huyền bí và khắc nghiệt”, đứng lên và trở về nhà – “Giờ phút của ánh sáng chói chang trong hồn và của công việc tái khởi – của niềm đau cho chính mình của khuôn mặt người Cha lâu ngày khóc đứa con hoang vắng mặt.” Hỡi Chân Lý, con đã lạc đường nhưng con đã nhớ đến Người – con đã nghe sau lưng con, tiếng nói của Người thúc giục con trở lại...”
Đêm tối của thân xác chứa đầy đau thương làm trống rỗng con tim, và chúng ta chờ đợi đêm dài kết thúc,” và tim ta bớt đau và mắt ta tìm lại được suối nguồn nước mắt...”
Đêm tối của bạn sẽ đẹp hơn ban ngày, nếu bạn muốn – nếu Thiên Chúa sự sáng ngự trị trong hồn bạn – Ngài sẽ như nguồn suối mát trong tràn đầy trong hồn bạn và lệ sầu của bạn sẽ bớt đắng cay. Đây chính là đêm tối của bàn tay Thiên Chúa nơi tâm hồn buông thả tin yêu và “những ma quái đêm khuya và giấc mộng chập chờn đều qua đi vĩnh biệt”, - đây là giờ phút đầu tiên của một ngày vĩnh cữu.
Xin dẫn dắt tôi, hỡi Ánh Sáng huyền diệu trong bóng tối đang bao phủ tôi – xin dẫn dắt tôi.
- Đêm tối dầy đặc và tôi đang ở xa quê nhà – Xin dẫn dắt tôi – Tôi không đòi hỏi tìm thấy những chân trời xa tắp - Mỗi lần một bước thôi, - như thế đã đủ rồi. – Xin dẫn dắt tôi, hỡi Ánh Sáng huyền diệu.
Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité
Tác giả: Henri Lafourcade
Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc