Nhà kịch sĩ người Anh John Osborne đã tuyên bố: “Tôi sợ nghèo kinh khủng, sợ ghê gớm!” Đáng lý ra ông phải nói: “Tôi sợ giàu sang.”

Đáng lý ra… Vì sự giàu sang làm mờ mắt con người, làm cho họ không còn thấy, không còn hiểu và không còn yêu được nữa. Nó làm chai cứng quả tim của những người tốt nhất, nó dìm chúng ta vào sự yên hàn ngỗ ngáo và cằn khô. Những người giàu chỉ tin vào mình và như thế là đủ cho họ. Chúa không dính dáng gì đến công việc của họ. Người giàu chỉ quen với hương vị trần thế và mất đi nỗi niềm lo âu của Vùng Trời khác. Họ dìm trong vũng bùn êm dịu và ấm áp sự sống duy nhất mà Chúa đã phú ban cho họ, với nụ cười khoái trá, họ bóp nát trong bàn tay quả tim của anh em mà họ phải giúp đỡ - Người giàu vẫn là con người đơn độc và nghèo nàn.

“Khốn cho các ngươi những người no đủ vì các ngươi sẽ phải đói khát…”

Vì các ngươi đã đói rồi…

Bạn hãy sống nghèo, hãy cho đi những gì bạn có,

-           tiền bạc của bạn,

-           thì giờ của bạn,

-           sự tận tâm của bạn.

Hãy sống kề bên Đấng đã chết trên mấy tấm gỗ, không bạn bè,

Không người nâng đỡ,

“consumatum est”- (tất cả đều hoàn tất).

Tôi đã cho tất cả rồi-

Và không còn có thể cho gì hơn nữa.

Như thế, mỗi ngày là một Phục Sinh trong đời bạn.

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc