Con người vô danh, con người bị khinh chê bạc đãi, hay đơn giản hơn, là con người bị bỏ quên, con người trong tăm tối… Bạn có biết vẻ đẹp huy hoàng bí ẩn của họ không? Điều thiết yếu luôn luôn vô hình và Thiên Chúa đã đáp trả tiếng kêu thương của họ…

-      Người ấy đang đi giữa đường phố đông nghẹt như bị sương mù bao phủ tách rời họ ra. Ánh mắt của người đời lo chú ý đến những phù phiếm. Nhưng Chúa gởi thiên thần của Ngài chào người ấy trên đường đi của họ.

-      Người ấy không quê hương, xa lạ trên mặt đất, và những bậc quyền quý đều đóng cửa không cho vào. Nhưng hy vọng vùng Đất Hứa, nơi mặt trời không bao giờ chết, đã giữ người ấy đứng vững.

-      Nhà người ấy ở cũng không thuộc về người ấy, nhưng trong căn phòng mù tối vẫn có chiếc hoa huyền diệu của tình yêu tươi nở, chiếc hoa mà những người làm vườn trần thế không bao giờ biết. Người ấy sống từng ngày một và cho đi tất cả những gì người ấy không có. Nhưng Chúa đã cho thấy “niềm hạnh phúc người ấy đang có trong lòng mà không biết”, và sự khiêm tốn của tặng vật của người ấy đã sáng lên như một vì sao trong thế giới.

-      Người ấy không có cấp bằng và rất ít thông minh theo kích thước của người trần thế, nhưng người ấy có một khoa học chính yếu trong tất cả mọi thứ khoa học, Chúa đã mặc khải cho người khuôn mặt Ngài và đã cho người chiêm ngắm. Là Ánh Sáng không ai đạt được, Chúa đã nhẹ nhàng đi vào tâm hồn người ấy như vừng đông đi vào một cửa sổ mở rộng.

-       Người ấy không xin ghép tim – nhưng đã khép điều đó vào những vật phàm trần mà sự chết sẽ xóa tan. Người ấy đã nhắm vào vĩnh cửu và Chúa đã ban cho người “một quả tim mới”. Người nói tất cả các thứ ngôn ngữ trong ngôn ngữ của tình yêu.

-      Công việc của người ấy chẳng có vẻ gì hấp dẫn, và là công việc của những người ít lương. Nhưng mỗi buổi chiều, Chúa đợi chờ viên đá khiêm nhường của lòng trung tín để trầm trồ ngắm xem nơi nhà Ngài. Người ấy chỉ biết vâng phục, chỉ biết những ông chủ và Chúa đã đặt người làm trưởng một đám đông mà ngọn đèn tâm hồn nhỏ hèn của người hướng dẫn trên những ngỏ đường tăm tối và những bậc thầy đích thực của người là Công Lý, Lòng Thương Xót và Tình Yêu.

-      Bạn nói rằng người ấy buồn đau mãi, đang lúc người ấy đã vượt qua đau khổ và mỗi lúc, sự dịu êm của bình an đã vây bọc lấy người. – Mai đây, người ấy sẽ ra đi trong chiếc quan tài bằng những tấm ván linh chinh. Chúa sẽ gom góp tất cả vẻ huy hoàng rực rỡ của sao trời để ném lên những chiếc chân bò nghèo nàn ấy. Bên kia những bài diễn văn vô vị và láo khoét, tiếng hát thiên thần sẽ vang lên, và các thiên thần và các bạn trên trời của người, những bạn đường quen thuộc trong đời sống người, đến rước người về.

Giàu hay nghèo, vô danh hay được sùng mộ, thông minh hay đơn thật, ước gì chúng ta nên như người nghèo ấy đã la lên niềm đau của mình và Chúa đã đặt người ấy bên tim Ngài.

 

Nguyên tác: Lumières sur le chemin d’éternité

Tác giả: Henri Lafourcade

Chuyển ngữ: Lm Trầm Phúc